Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 147 : Cuối cùng cũng qua hết giai đoạn nguy hiểm
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Quách Thanh Tú nắm lấy bàn tay Lâm Việt Thịnh đưa ra: "Còn nói nhảm nữa, thấy ổn hơn chút nào chưa?"
"Em đang ở bên cạnh thì tất nhiên thấy rất ổn rồi."
"Em hỏi cánh tay của anh cơ."
Lâm Việt Thịnh nắm thật chặt tay của Quách Thanh Tú đặt lên trước ngực mình: "Chỉ cần có em ở bên thì còn lo cánh tay này làm gì nữa."
"Anh..." Quách Thanh Tú nghẹn họng nhìn trân trân, người đàn ông này rốt cuộc có phải là người không vậy?
"Em yêu anh đúng không?" Đôi mắt đen láy của Lâm Việt Thịnh mang theo ý cười.
"Sau này không cho phép anh liều lĩnh như thế nữa."
"Ha ha, nếu không làm thế thì sao người nào đó biết được trong lòng đã yêu anh nhiều đến thế. Anh đã nói với em rồi, hôm qua thật sự chỉ là xã giao mà thôi. Anh xin thề, anh chưa từng đụng vào mấy cô gái kia." Lâm Việt Thịnh vội vàng giải thích.
Quách Thanh Tú lườm hắn một cái: "Vậy tại sao lại phải tắt máy?"
"Tắt máy?" Lâm Việt Thịnh hơi ngẩn ra rồi bỗng như sực nhớ ra cái gì đó: "Không phải tắt máy đâu, là cái tên khốn Lê Hùng Việt kia làm rơi điện thoại anh xuống đất rơi pin ra ngoài."
"Thật vậy không?"
Lâm Việt Thịnh gầm nhẹ lên một tiếng: "Lê Hùng Việt!!"
Lê Hùng Việt đứng canh ngoài cửa lập tức chạy vào: "Chuyện gì vậy cậu ba!"
Quách Thanh Tú cũng không muốn truy cứu nữa nên vội cản lại: "Được rồi được rồi, trước hết anh nằm xuống đây đã, chuyện này để sau rồi nói!"
"Lê Hùng Việt, cậu giải thích đi, điện thoại của tôi đây..."
Lúc này Lê Hùng Việt mới chợt hiểu ra, thì ra tất cả những hiểu lầm đều là do anh ta mà ra.
"Xin lỗi cô Quách, tối hôm qua là do tôi bất cẩn làm rớt bể điện thoại của cậu ba, nếu cô có gì không vui thì cứ trút hết lên tôi là được! Cô phạt tôi đi chứ tuyệt đối đừng nổi giận với cậu ba, nếu không thì lát nữa cậu ấy chắc chắn sẽ bắn tôi chết mất."
Lông mày Quách Thanh Tú nhíu lại: "Được rồi, đừng nói nữa, đi ra ngoài đi!"
Lê Hùng Việt tươi cười đầy mặt: "Quách Thanh Tú không phạt tôi à?"
"Phạt, tất nhiên là phải phạt rồi, sau này phải báo cáo hành tung của cậu ba mọi lúc mọi nơi cho tôi." Quách Thanh Tú không khách khí chút nào mà lộ ra tác phong của mợ ba.
"Ôi!!" Lê Hùng Việt bối rối, anh ta nào dám đối đầu với cậu ba cơ chứ, trừ phi không muốn sống nữa thôi
Đang định phân bì nhưng vừa giương mắt lên đã đụng phải ánh mắt của Lâm Việt Thịnh, nên anh lập tức thức thời lui ra ngoài.
"Đến đây!!"
Đơn thuần chỉ là cách thức thăm hỏi chuyên nghiệp thôi, Lâm Việt Thịnh nhắm mắt lại xoa xoa ấn đường: "Ừ, ngày mai sẽ đến công ty lại."
"Vâng, tôi đi trước nhé cô Quách."
Huỳnh Minh San lễ phép chào tạm biệt rồi đi ra ngoài.
Quách Thanh Tú lập tức chạy đến bên cạnh Lâm Việt Thịnh: "Bác sĩ bảo anh phải nhập viện ít nhất là một tuần, nếu chưa hồi phục mà đã làm loạn thì sẽ khiến vết thương không thể khép miệng được đấy..."
Lâm Việt Thịnh cong môi lên, nở nụ cười tà mị, đôi mắt đẹp đẽ chứa chan tình cảm: "Em đang đau lòng cho anh đó sao?"
"Tất nhiên rồi... Thật ra em chỉ lo cho cánh tay này của anh mà thôi, nếu lỡ bất cẩn bị tàn tật thật thì chẳng lẽ sau này mỗi ngày em đều phải bón anh ăn cơm sao..." Quách Thanh Tú vô cùng cảnh giác, sợ bị anh đè ngã lần nữa.
"Ha ha, không tật đâu mà! Cánh tay này mai sau còn phải hầu hạ em nữa mà..."
Lâm Việt Thịnh lại dùng ánh mắt chọc ghẹo Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú đỏ cả mặt, người đàn ông này đúng là hết chỗ nói!
Ngày hôm sau, Lâm Việt Thịnh không chịu nằm trong viện nữa mà khăng khăng đòi xuất viện đến công ty.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong cuộc sống yên bình của Quách Thanh Tú lại hạnh phúc nhiều hơn một chút.
Công việc không quá vất vả, sự nghiệp cũng dần dần vào quỹ đạo.
Thời gian rảnh rỗi thì Quách Thanh Tú sẽ bắt đầu thiết kế một ít quần áo cho trẻ nhỏ.
Ngoại trừ con gái ra, cô cũng bắt đầu thiết kế thêm trang phục cho con trai.
"Cô Quách, có một cô họ Dương đang đợi cô ở dưới lầu..." Lễ tân gọi điện thoại đến cho cô.
Quách Thanh Tú đang ngồi ở trước bàn làm việc thiết kế quần áo cho trẻ con, mới vẽ được một nửa thì nhận được cuộc gọi của lễ tân, cô khẽ nhíu mày lại, Dương Hà Khuê!! Cô ta đến đây làm gì?
"Không gặp, bảo tôi không có ở đây!" Quách Thanh Tú quyết đoán từ chối.
"Cô Quách, cô ta bảo có một ít mẫu quần áo mới muốn đem đến cho cô xem..."
"Ừ, thế để cô ta vào đi!" Quách Thanh Tú đau đầu, cô thật sự có chút không thể hiểu nỗi, nếu Dương Hà Khuê thích Lâm Việt Thịnh thì tại sao không tới tìm hắn thẳng luôn đi, đến tìm cô để làm gì chứ?
Lát sau Dương Hà Khuê đeo một cái ba lô màu trắng nhàn nhã đi đến, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói.
"Quách Thanh Tú, dạo này có khỏe không?"
Quách Thanh Tú đứng dậy, sắc mặt khẽ lạnh lại: "Hình như tôi đâu có trả lương cho cô, sao cô cứ chạy mãi đến chỗ này thế, không thấy mệt sao?"
Dương Hà Khuê không nổi giận, cô ta lấy một bản thảo từ trong ba lô ra đặt xuống trước mặt Quách Thanh Tú: "Ấy, nhìn kỹ đã rồi hẵng nói."