Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 148 : Ngọt ngào phát ngấy
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Quách Thanh Tú bán tín bán nghi cầm lấy bản thảo kia chậm rãi xem, chẳng bao lâu sau đôi mắt của cô đã ánh lên vẻ kinh ngạc.
Trước mắt đã qua quý thời trang mùa xuân, giờ là quý thời trang mùa hè. Mặc dù bên Quách Thanh Tú có nhà thiết kế đã sáng tạo ra được kiểu mới, nhưng điều tra trên thị trường thì không có tiếng vang gì quá lớn.
Mỗi năm lễ thời trang Paris cùng với lễ thời trang Milan đều ra kiểu mới, luôn luôn có các nhà thiết kế khắp các châu lục mô phỏng làm theo.
Vì vậy nếu bây giờ bọn họ ra mẫu mã mới, gần như có đến tám mươi phần trăm giống với các kiểu mới của mấy công ty lớn khác.
Toàn bộ thế giới đều theo một xu hướng, tuy rằng trong xu hướng đó sẽ có vài tác phẩm không phổ biến khiến người ta hài lòng, nhưng nói tóm lại vẫn thiếu các tác phẩm khiến người ta cảm thấy xuất sắc.
Mà bản thảo thiết kế trong tay Quách Thanh Tú hoàn toàn là sự cách tân mạnh dạn khiến người ta cảm thấy rất mới mẻ.
Cô lật qua từng trang từng trang, hoa văn cùng màu sắc được phối hợp gần như hoàn mỹ. Nó là sự kết tinh giữa sự hấp dẫn của phương đông cùng nét gợi cảm đến từ phương tây, khiến người ta vô cùng chấn động.
Đáng tiếc bản thảo này chỉ có năm trang, trong chốc lát Quách Thanh Tú đã xem xong hết rồi.
"Đây là ý gì?" Quách Thanh Tú nheo mắt lại.
Dương Hà Khuê tự tin mỉm cười: "Thích không?"
"Ừ, tất nhiên rồi, cô có thể để tôi trao đổi trực tiếp với nhà thiết kế này được không?" Từ trước đến giờ Quách Thanh Tú luôn quý trọng nhân tài.
Dương Hà Khuê cười nói: "Gặp mặt thì không khó, nhưng nhà thiết kế này đã nói cô ấy muốn nhận chức ở công ty của cô, chức vị tất nhiên là quản lý bộ thiết kế. Nhà thiết kế này tốt nghiệp ở trường nghệ thuật của Pháp, cô ấy từng làm nhà thiết kế thâm niên ở Chanel, đến làm quản lý bộ phận thiết kế của cô chắc chắn thành thạo điêu luyện, không biết cô có đồng ý hay không."
Quách Thanh Tú đã đoán chắc được bảy, tám phần mười ở trong lòng, cô nhún nhún vai, chậm rãi ngồi xuống trước bàn làm việc rồi đưa tay mời Dương Hà Khuê: "Mời cô ngồi! Nhà thiết kế có thâm niên!"
"Hì, Quách Thanh Tú cô thông minh thật đấy, sao cô biết là tôi được hay vậy?"
"Có thể nhìn thấy từ phong cách ăn mặc của cô, nó rất giống với thiết kế của Chanel..."
"Ha ha, bị cô nhìn thấu rồi, chẳng trách Lâm Việt Thịnh lại thích cô đến thế. Cô gái thông minh như cô đúng là sẽ khiến đàn ông phát điên mất." Dương Hà Khuê ngồi xuống.
Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm cô ta: "Cô đến công ty tôi để dốc sức giúp đỡ thì tất nhiên tôi rất hoan nghênh. Nhưng mà, nếu cô nghĩ đi cùng với tôi là có thể dò la được tin tức của Lâm Việt Thịnh thì cô sai hoàn toàn rồi đấy. Tôi sẽ không tặng đàn ông cho nhân viên của mình đâu."
Dương Hà Khuê tự tin mỉm cười: "Quách Thanh Tú, chúng ta đều còn trẻ cả, còn một khoảng thời gian rất dài, theo thời gian dần trôi chúng ta rồi sẽ trưởng thành, đến lúc đó có lẽ cô sẽ biết được cô và Lâm Việt Thịnh không phù hợp với nhau. Nhưng từ trước đến giờ con người của tôi công tư phân minh, công việc là công việc, tình cảm là tình cảm. Cô yên tâm đi, nếu như tôi đã hợp tác với cô thì chắc chắn sẽ không làm những việc xấu xa. Tôi nói rồi, giữa chúng ta phải cạnh tranh công bằng..."
Quách Thanh Tú lắc lắc đầu: "Cô đã thua rồi."
Dương Hà Khuê nháy mắt: "Còn chưa đến hồi ngã ngũ, hai người vẫn chưa kết hôn thì sao nói tôi thua được."
Quách Thanh Tú thả cốc trà trong tay xuống rồi ngồi thẳng người lên cười nói: "Bởi vì tôi đã có con với Lâm Việt Thịnh."
Trên người được đắp lên bộ âu phục của hắn, thân thể trơn bóng của cô ở dưới bộ âu phục có thể cảm giác được khuỷu tay rắn chắc kia.
Cô bỗng nhiên choàng tỉnh, chủ động duỗi hai cánh tay xanh nhạt ra vòng lấy cổ hắn.
"Tay của anh còn đau không?"
Lâm Việt Thịnh nở nụ cười tà mị: "Còn quan tâm nó đau hay không à! Cục cưng thoải mái không?"
Trên mặt ửng lên hai áng mây hồng, Quách Thanh Tú rụt cổ lại trốn ở trong lồng ngực hắn: "Không thoải mái!"
Chỉ là lời bâng quơ, giọng điệu mang theo sự nũng nịu thích mà còn ngại.
Lâm Việt Thịnh cười vang ha hả: "Không thoải mái à! Tối lại thêm một hiệp nữa sẽ kích thích lắm đó!"
"Không muốn!" Quách Thanh Tú sợ, cô đưa hai tay lên đầu hàng: "Bác sĩ nói ba tháng đầu thì không được..."
"Không phải đã qua ba tháng rồi sao? Anh đây đếm từng ngày từng tháng đấy, hôm nay là vừa tròn ba tháng..."
Quách Thanh Tú hận không thể gặp chuyện gì đó mà chết quách cho rồi, người đàn ông này thế mà lại ngồi đếm từng ngày từng tháng, chẳng trách lại làm loạn trên xe như thế, thì ra là không nhịn nổi.
"Anh, anh, anh, Lâm Việt Thịnh, da anh dày thật đấy..."
"Quách Thanh Tú, lẽ nào em định để anh nhịn đến nội thương à?"
Lâm Việt Thịnh thật sự vô cùng oan ức, khoảng thời gian này hắn chỉ có thể dựa vào bàn tay năm ngón để giải quyết vấn đề, thật sự rất là đau khổ đó!
Ngày nào cũng ôm trong lòng siêu mẫu như hoa như ngọc ở trong lòng nhưng lại không được chạm vào, cái cảm giác đó thật sự là sống không bằng chết mà.
Như thế, đến lúc lệnh cấm được giải trừ thì hắn phải bù đắp tất cả những lợi ích bị tổn thất đến khi đủ mới thôi.
Lâm Việt Thịnh đặt Quách Thanh Tú trên giường, một lát sau bưng đồ ăn từ phòng bếp lên.
Rồi tự mình bón cho Quách Thanh Tú ăn.
"Để em tự ăn!" Quách Thanh Tú vô cùng buồn bực, sao người đàn ông này lại chịu khó như vậy chứ, còn chủ động bón cô ăn cơm nữa?
"Ha ha, em ăn chậm lắm, anh bón em ăn nhanh nhanh một chút, ăn xong chúng ta lại tiếp tục..."
"Á!!" Quách Thanh Tú suýt chút nữa đã sặc cơm.