Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 151 : Không thể tin tưởng nhau
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
"Anh Hải, tối hôm qua em đã làm phiền anh rồi. Là anh đưa em về nhà ạ?" Quách Thanh Tú hỏi.
Ở đầu bên kia Tăng Thanh Hải chần chừ một lát.
Ban đầu anh ta định đưa Quách Thanh Tú tới bệnh viện để tỉnh rượu, kết quả đi được nửa đường thì gặp phải Lâm Việt Thịnh, bị hắn lái xe chặn đầu lại.
Sau đó ở ngay trước mặt anh, hắn cưỡng ép bế Quách Thanh Tú đi, còn đấm anh một cái, cảnh cáo anh rằng đừng có ý định gì với Quách Thanh Tú.
"Ha ha, không sao đâu, không phải để ý làm gì, chuyện nhỏ mà thôi. Anh định đưa em đi bệnh viện, nhưng sau đó lại gặp phải Lâm Việt Thịnh..."
"Anh ấy không làm khó anh chứ?"
"Ha ha, Thanh Tú, hẳn là em biết rõ anh ta là loại người như nào chứ. Anh không sao đâu, anh muốn hỏi xem hiện tại em sao rồi?"
"Em, em không sao. Anh Hải, có phải anh ấy đánh anh rồi không? Anh bị thương à?" Quách Thanh Tú dò hỏi.
Tăng Thanh Hải bị thương vì cô lần này tới lần khác, làm cô rất áy náy.
Tăng Thanh Hải chần chừ một chút rồi mới cười nói đẩy bất đắc dĩ: "Anh không sao đâu, thật đấy."
"Bây giờ anh đang ở đâu? Em qua đó tìm anh."
Tối hôm qua Tăng Thanh Hải đã trả tiền giúp cô nên Quách Thanh Tú cảm thấy rất băn khoăn, bởi cô không muốn nợ nần anh ta.
Thứ nhất là cô muốn xem anh bị thương như nào, thứ hai là cô muốn trả số tiền mà anh đã trả hộ hôm qua.
"Anh đang ở trong viện..."
Tăng Thanh Hải khe khẽ báo tên bệnh viện.
Những tiếng bước chân vang lên, Quách Thanh Tú vội vàng cúp điện thoại. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Lâm Việt Thịnh đang bưng một cốc nước trái cây khá to bước vào phòng.
Lâm Việt Thịnh nhìn điện thoại trong tay Quách Thanh Tú với ánh mắt nghi ngờ: "Ai gọi thế?"
"À, là nhân viên của công ty, bọn họ quan tâm em thôi..."
Quách Thanh Tú đứng dậy, nhận lấy cốc nước trái cây do Lâm Việt Thịnh đưa tới, rồi uống một hơi hết sạch.
"Em định đi công ty xem sao..."
"Không có em công ty cũng không phá sản được đâu, em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho anh!"
"Giỏi lắm, cô đi làm ở bệnh viện này từ khi nào vậy? Đổi nghề mà cũng không nói với tôi một tiếng nhỉ!" Lâm Việt Thịnh chế nhạo.
Quách Thanh Tú lạnh lùng liếc Lâm Việt Thịnh một cái: "Anh theo dõi tôi à?"
Lời của hai người đều chất chứa đầy mùi thuốc súng.
Lâm Việt Thịnh nói với giọng mỉa mai: "Đúng vậy, nếu không theo dõi thì sao tôi biết được cô đang cung cấp dịch vụ đặc biệt cho ai chứ?"
"Lâm Việt Thịnh..." Quách Thanh Tú tức giận tăng âm lượng lên. Khi thấy người xung quanh đều quay sang nhìn, cô quay người đi thẳng ra ngoài.
Lâm Việt Thịnh đi theo phía sau, giơ tay định bắt lấy cánh tay cô. Nào ngờ Quách Thanh Tú đột nhiên tăng tốc, lao ra ngoài như bay.
"Quách Thanh Tú, mẹ nó chứ cô lại định chơi trò gì vậy? Cô chạy cái gì mà chạy?"
Quách Thanh Tú không thèm lên tiếng, cô Trươngi thẳng vào trong xe, sau đó lái đi.
Lâm Việt Thịnh đuổi theo sau xe ra tận đường, thấy không kịp hắn lại vội vàng chạy về xe mình, rồi đuổi theo với tốc độ cao nhất.
"... Trò khôi hài này chính là giao dịch giữa Lâm Việt Thịnh và ba của em. Hắn tặng Á Hân cho ba em, mà ba em thì phụ trách rải tin đồn để phá hỏng cuộc hôn nhân của chúng ta. Như vậy em mới có cơ hội hòa hảo với Lâm Việt Thịnh. Anh cũng mới biết chuyện này thôi..." Lời của Tăng Thanh Hải như đâm vào trong tai Quách Thanh Tú.
Lừa đảo, rặt một lũ lừa đảo. Một người là người cha ruột mà cô sùng bái từ nhỏ tới lớn, còn người kia là cha ruột của đứa bé trong bụng cô. Hai người đều là những người mà cô tin tương nhất, và cũng yêu thương nhất, nhưng họ lại hùa nhau lừa cô.
Bọn họ cho rằng cô ngu lắm sao?
Quách Thanh Tú cực kỳ tức giận, cô lái xe lung tung không mục đích, bên tai vang lên những âm thanh loa còi lộn xộn.
Trên đời này chẳng lẽ không còn ai đáng tin nữa hay sao?
Lâm Việt Thịnh đuổi sát theo sau xe của Quách Thanh Tú, thi thoảng hắn lại thò đầu ra khỏi cửa xe, hô to.
Cô gái này, tay lái yếu mà còn dám phóng nhanh như vậy trên đường phố.
Trước mặt là dòng xe đang ùa tới, may sao vòng qua được không suýt thì gây tai nạn. Hắn kêu to: "Dừng lại, Quách Thanh Tú, em điên rồi, mau dừng xe..."
Đằng xa là một đường sắt cắt ngang đường cái. Lúc này lan can đã được thả xuống, tàu hỏa đang ào ào đi qua.
Quách Thanh Tú lại như không nhìn thấy cảnh ấy, cô vẫn phóng với tốc độ cao nhất, lao thẳng tới chiếc tàu hỏa kia.
Đầu óc Lâm Việt Thịnh chợt trống rỗng.