Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 152 : Em động lòng người như thế đó

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Khi thấy Quách Thanh Tú sắp đâm vào tàu hỏa tới nơi, Lâm Việt Thịnh tăng tốc theo bản năng. Hắn phóng xe chạy song song với xe của cô, sau đó đánh tay lái đẩy xe cô sang bên cạnh.



Bên đường là rừng cây rộng lớn, sau khi chiếc Ferrari màu đỏ đâm qua vô số vật cản mới dừng lại.



Lâm Việt Thịnh dừng xe, lao vọt tới như điên dại.



Những hình ảnh đáng sợ liên tục hiện lên trong đầu hắn.



Khi hắn chạy tới trước xe, Quách Thanh Tú đã tự mình đi xuống.



Lâm Việt Thịnh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Quả nhiên tính năng an toàn của Ferrari là nhất, tới lúc mấu chốt túi khí sẽ bung ra, bao trùm người điều khiển một cách chặt chẽ.



Ban nãy hắn đã đánh cược điều này.



Lâm Việt Thịnh tức giận túm lấy tay Quách Thanh Tú, rồi mắng mỏ ngay lập tức.



"Em điên rồi hả?"



Quách Thanh Tú không khóc cũng chẳng cãi cọ, chỉ nhìn hắn với ánh mắt lãnh đạm trông rất đáng sợ.



"Đúng, tôi điên rồi đó! Không phải các người muốn vậy à? Có lúc nào các người thật sự quan tâm tôi đâu?"



"Quách Thanh Tú, em đang nói cái gì vậy? Em có thể ăn nói giống con người bình thường để anh hiểu được không?"



Lâm Việt Thịnh thực sự chẳng hiểu gì cả, sáng sớm tinh mơ cô gái này đã lừa hắn rằng sẽ tới công ty làm việc.



Kết quả cô lại lặng lẽ chạy tới bệnh viện, sau đó trút giận lên hắn, phóng xe lao nhanh, rồi lên cơn điên...



"Xem ra anh đã làm quá nhiều chuyện xấu nên không nhớ rõ nữa đúng không! Lâm Việt Thịnh, chuyện mà anh đã làm, tại sao anh còn có thể thản nhiên đứng trước mặt tôi, không hề chột dạ chút nào như vậy? Tôi phục anh quá."



Thái độ của Quách Thanh Tú khiến Lâm Việt Thịnh thấy hoảng sợ.



"Em nghe được những gì rồi?"



Quách Thanh Tú cười lạnh: "Giao dịch giữa anh và ba tôi là thật à?"



Đôi mắt Lâm Việt Thịnh ánh lên vẻ thất bại, hắn giơ tay nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, rồi hít vào một hơi thật sâu.



"Kỳ thật giữa anh và ông ta không có giao dịch gì cả, chỉ là hợp tác..."



"Tốt lắm, vậy các người tiếp tục hợp tác đi, tôi sẽ đi. Tôi là người chứ không phải hàng hóa, cả hai người không ai có tư cách giao dịch tôi hết."
"Nghe nói bạn gái anh đã tỉnh rồi à?" Bác sĩ Paul Holper hỏi.



"Vâng, cô ấy vừa mới tỉnh dậy. Rốt cuộc là ông có làm rõ được nguyên nhân không?"



Bác sĩ Paul Holper cảm thán một câu sâu sắc: "Theo số liệu sơ bộ thể hiện thì đây là một loại virus."



"Virus? Ý ông là gì?"



Ông ta rút một tờ số liệu đặt trước mặt Lâm Việt Thịnh: "Hơn năm mươi năm trước, vì để tiến đánh toàn bộ nhân loại, Nhật Bản từng nghiên cứu mấy loại vũ khí vi khuẩn virus. Sau đó khi bọn họ thua trận trong chiến tranh, Liên Hiệp Quốc đã ngăn cấm toàn bộ các loại vũ khí virus này. Nhưng cho tới bây giờ hình như những nghiên cứu về các virus đó vẫn chưa bị cấm toàn bộ. Rất hiển nhiên là một số tổ chức khủng bố vẫn đang bí mật nghiên cứu và chế tạo những loại virus này. Mà mẫu vật phân tích ra được từ trong máu của bạn gái anh có một loại mầm bệnh khá giống virus HVE."



Nghe tới phần này, Lâm Việt Thịnh gần như suy sụp.



Hắn hoảng hốt một lát, rồi lập tức giơ tay xốc cổ áo bác sĩ Paul Holper, nghiến răng nghiến lợi nói.



"Ông đang đùa cái chó gì vậy. Bạn gái tôi chứ có phải căn cứ quân sự gì đâu, tại sao có thể trở thành mục tiêu tấn công của bọn khủng bố được. Đám người Mỹ các ông hay thích kiểu ăn không nói có nhỉ."



Bác sĩ Paul Holper nhún vai: "Anh Lâm, xin hãy nghe tôi nói đây, những virus đó không nhất định là do đám khủng bố tấn công. Ví dụ như đôi khi bọn chúng sẽ bán cho xã hội đen để lấy một khoản tiền kếch sù. Nhưng tại sao bạn gái của anh lại bị lây nhiễm loại virus này thì tôi không rõ. Bây giờ nó vẫn đang trong thời kỳ ủ bệnh, tạm thời chưa khởi phát."



Nghe vậy Lâm Việt Thịnh mới buông tay ra, đầu hắn như bị một quả bom nặng hàng tấn nổ tung bên trong, mãi lâu sau vẫn chưa thể lắng xuống.



"Sau khi phát bệnh thì sẽ có hậu quả gì?"



"Loại vi khuẩn HVE này sau khi xâm nhập cơ thể thì chủ yếu là khống chế đoạn cuối trong chuỗi gen của con người, đẩy nhanh quá trình lão hóa của cơ thể. Trong quá trình này, các cơ quan trong cơ thể sẽ dần dần bị suy kiệt, cuối cùng dẫn tới cái chết. Với lại quá trình này đau đớn vô cùng, lúc phát bệnh thì không ai có thể chịu được..."



Bác sĩ Paul Holper đau đớn lắc đầu, ai lại nhẫn tâm ra tay ác độc như vậy với một người đang mang thai thế này.



Đầu óc Lâm Việt Thịnh như muốn nổ tung, suýt thì ngất xỉu. Bàn tay hắn nắm lại thật chặt.



Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi buông lỏng tay, con ngươi co lại dữ dội: "Vậy thì phải chữa trị như thế nào?"



Bác sĩ tỏ ra khó xử: "Loại virus này vốn bị Hiệp hội Y khoa Thế giới cấm nghiên cứu chế tạo, nên đương nhiên là không có thuốc giải, chúng tôi không có cách nào cả..."



"Cái gì!!" Lâm Việt Thịnh lại sụp đổ, chẳng lẽ hắn phải tận mắt nhìn cô đi từng bước vào vực thẳm tử vong ư?



"Nhưng mà nếu anh có thể tìm được người đã làm cô ấy bị lây nhiễm thì có khi sẽ tìm được thuốc giải. Cho nên, thay vì nổi cáu ở nơi này, sao anh không dành thời gian đi điều tra xem rốt cuộc là ai đã làm cô ấy bị nhiễm loại virus này đi?"



Bác sĩ Paul Holper rất tỉnh táo đưa cho hắn một đề nghị.



"Vậy.. Sau khi loại virus này khởi phát, cô ấy còn bao nhiêu thời gian...?"