Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 153 : Làm chuyện mình muốn làm
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Muốn hỏi một câu như vậy cũng cần nhiều dũng cảm, hắn không dám hỏi cuộc sống của cô còn có thể kéo dài bao lâu nữa.
"Căn cứ theo tài liệu, nhiều nhất cũng chỉ sống được thêm hai năm, ngắn nhất là mười tháng, chuyện này phải xem thể chất của bệnh nhân."
Hai mắt Lâm Việt Thịnh gắt gao nhìn chằm chằm vào bác sĩ Paul Holper, thật lâu sau lại lộ ra vẻ mất hồn.
"Loại bệnh này còn có khả năng lây nhiễm, có thể lây qua dịch và máu, cho nên cậu phải chú ý một chút."
Lời nói của bác sĩ Paul Holper còn chưa dứt, bóng dáng của Lâm Việt Thịnh đã nhanh chóng rảo bước rời đi.
Hắn không có thời gian, hắn phải lập tức quay về điều tra chuyện này.
Trong phòng bệnh, dì Nguyễn đang nói giỡn với Quách Thanh Tú.
"Cậu ba ấy mà, giống như đứa trẻ vậy, sau này cô Quách đừng giận dỗi cậu ấy nhé, vợ chồng son nào mà không câu qua câu lại chứ..."
Quách Thanh Tú vừa cười nhẹ gật đầu thì bóng dáng Lâm Việt Thịnh bỗng nhiên xông vào.
"Dì Nguyễn, thu dọn đồ dạc, chúng ta về nước!"
Dì Nguyễn ngạc nhiên mừng rỡ, "Cô Quách không sao nữa rồi ư?"
Thân hình Lâm Việt Thịnh hơi run lên, "Chúng ta về nước điều dưỡng, ở nơi này không quen lắm."
"Được, được, tôi lập tức thu dọn đồ đạc."
Nếu có thể về nước, vậy có nghĩa là bệnh của cô Quách khỏi rồi, vậy mau về thôi! Dì Nguyễn bắt đầu bận rộn bù lu.
Quách Thanh Tú nhìn chăm chú vào ánh mắt Lâm Việt Thịnh, trong lòng cảm thấy một chút lạ thường.
Từ khoảnh khắc bước vào tới giờ hắn vẫn không chịu ngẩng đầu lên nhìn cô.
Nhìn có vẻ đang bận rộn, nhưng trên thực tế lại chẳng làm việc gì.
"Lâm Việt Thịnh, có phải anh còn việc gì đang gạt em không?" Quách Thanh Tú hết sức cẩn thận lên tiếng hỏi.
Lâm Việt Thịnh quay đầu liếc cô một cái, "Có chuyện gì gạt em chứ?"
"Ầy, bệnh của em.... Anh vừa từ phòng bác sĩ trị liệu cho em về đúng không?"
"Không sai, là có việc gạt em đấy. Bác sĩ nói thần trí em ngu ngơ, nói nếu em còn tiếp tục như thế sẽ bị tâm thần phân liệt..."
"Phụt!" Quách Thanh Tú bật cười.
"Anh lừa em, Lâm Việt Thịnh, nói sự thật cho em đi, có phải em bé có chuyện?"
Chiếc điện thoại này là do Lâm Việt Thịnh mới mua cho cô, một sản phẩm vừa đưa ra thị trường Hàn Quốc, nghe nói trong nước không có. Thân nó có màu phấn bạc nhìn rất đáng yêu, bên trên còn móc một em bé thiên thần bằng vàng khảm ngọc Carnelian đỏ, bé thiên thần được làm vô cùng tinh xảo, đôi cánh nho nhỏ còn có thể vỗ vỗ.
Ngón tay cô ấn trên phím số màn hình, số điện thoại của Lâm Việt Thịnh rất dễ nhớ, cả dãy số chỉ có số một đứng đầu, phần còn lại là một dãy số tám.
Cứ nhấn rồi lại hủy, rồi lại nhấn, rồi lại hủy, cô sợ hắn sẽ cười cô.
Ném di động đi, Quách Thanh Tú chui đầu vào trong chăn, nằm một hồi lại bò ra, tiếp tục tóm lấy điện thoại.
Lần này, cô mở game trong điện thoại ra chơi.
Chơi được một hồi thì chơi không nổi nữa, cô dứt khoát gọi cho Lâm Việt Thịnh.
"Alo..." Trong điện thoại, giọng nói của Lâm Việt Thịnh vô cùng trầm, còn có chút mơ hồ không rõ.
"Lâm Việt Thịnh, anh đang ở đâu?" Quách Thanh Tú hỏi.
"À, anh sẽ về muộn một chút, em ngủ đi."
Lâm Việt Thịnh nói xong thì im lặng một lúc, sau đó ngắt điện thoại.
Quách Thanh Tú nắm điện thoại, nghe thấy tiếng tút tút truyền đến, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mất mát.
Cô cầm di động trong tay, thiết chặt lại, không biết vì sao, nước mắt lã chã rơi xuống.
Chợt cảm giác đau đớn từ nơi nào đó trong thân thể cô dâng lên.
Quách Thanh Tú hít sâu một hơi, điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Nhưng mà mặc cô điều chỉnh thế nào, cảm giác đau đớn này vẫn tràn lan khắp nơi như nước biển, chậm rãi nuốt chửng lấy cô.
"Đau quá..."
Quách Thanh Tú rên rỉ khe khẽ, từng giọt mồ hôi lạnh ngắt xuôi theo trán cô chảy xuống dưới.
Ý thức cô dần dần bị đau đớn chiếm cứ, bàn tay cô vươn ra muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng túm vào trong tay chỉ là tấm ga trải giường.
Cô đau tới cuộn người lại, giống như một con thú cô độc.
Cô khóc tấm tức, Lâm Việt Thịnh, anh đang ở đâu? Em đau quá, đau nhiều lắm!!
Ga trải giường dần dần bị vò thành một nhúm trong tay cô, cô vơ loạn tay tìm di dộng, không biết đụng phải cái gì, một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên.
Quách Thanh Tú lăn xuống mặt đất.