Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 154 : Yêu vô tận, đau vô cùng
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Màn đêm đen kịt, đưa tay ra không nhìn thấy ngón, ánh trăng lẳng lặng từ cánh cửa sổ đang mở rộng chiếu vào phòng, cảnh sắc hoa lệ khắp nơi được mạ lên một tầng ánh sáng mông lung, hết thảy xinh đẹp như trong giấc mộng.
Quách Thanh Tú mất hết sức lực nằm trên thảm trải sàn, đôi mắt ướt mơ màng nhìn về phía ánh trăng.
Một phút đồng hồ trước, đau đớn kích liệt như gần như đã xé rách cơ thể cô.
Cô tưởng rằng mình sắp phải chết rồi.
Nhưng mà, cô không chết, sau khi đau đớn tới chết đi sống trở về, cô tỉnh táo lại.
Mồ hôi khiến mái tóc cô ướt hết, cũng khiến lớp quần áo tren người cô đẫm nước, chúng tỏa hơi lạnh lẽo dán lên cơ thể cô.
Cô không muốn động đậy, một chút sức lực cũng không có, đau đớn đã rút hết sức lực trong người cô đi mất rồi.
Lúc này cô giống như một con cá nằm trên sa mạc, hít thở trong vô thức.
Đột nhiên, tiếng cửa được mở khẽ vang lên, đèn tường màu hồng phấn bật sáng, có tiếng bước chân đi vào.
"Quách Thanh Tú, sao em lại nằm trên mặt đất?"
Mang theo một thân nồng mùi rượu, Lâm Việt Thịnh lo lắng hô lên, "Dì Nguyễn, dì Nguyễn..."
Trên thực tế, dì Nguyễn cũng không phải người vạn năng, chỉ là hô lên như vậy mới giúp hắn giảm bớt cảm giác khủng hoảng và lo lắng trong lòng.
Quách Thanh Tú được ôm lên giường, Lâm Việt Thịnh lo lắng sờ trán cô, rồi lập tức thay cho cô một bộ quần áo ngủ khác.
"Em sao rồi?"
Dì Nguyễn chạy rầm rầm lên trên lầu, cả căn biệt thự dường như trong một khoảnh khắc được sống lại, thế giới này, từ im ắng trở nên âm ĩ ồn ào.
"Em không sao, mọi người ồn quá..." Quách Thanh Tú vươn tay đẩy Lâm Việt Thịnh ra, trong mắt cô có sự kháng cự rõ ràng.
Lâm Việt Thịnh cầm lấy tay cô, ngẫm nghĩ một hồi, hắn quay đầu nhìn thoáng qua dì Nguyễn, "Dì đi xuống trước đi!"
"Cô Quách không sao chứ?" Dì Nguyễn thấy sắc mặt trắng nhợt của Quách Thanh Tú, cả người như được vớt ra từ trong nước.
"Cháu không sao đâu dì Nguyễn, chỉ là vừa mơ thấy ác mộng rồi ngã xuống đất..."
Quách Thanh Tú chống nhẹ tay ngồi dậy dựa bên gối giường, cô ôm lấy mặt từ từ đi xuống, bước vào toilet.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là một giấc mộng thôi sao? Cảm giác đau đớn kinh khủng kia chỉ là một giấc mộng? Quách Thanh Tú có chút mơ hồ không rõ.
Ngọn đèn khiến cô không phân biệt được giữa mơ và thực.
"Cô Quách, để tôi đỡ cô..." Dì Nguyễn lại gần.
Quách Thanh Tú đặt túi lên bàn, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm vào Dương Hà Khuê.
"Tối hôm qua, cô ở cùng Lâm Việt Thịnh?"
Dương Hà Khuê hơi nhếch môi, "Ôi, chuyện này anh ấy cũng nói với cô?"
Quách Thanh Tú vung tay lên, một món đồ sáng lấp lánh bị ném tới trước mặt Dương Hà Khuê sau đó rơi xuống đất.
Đó là một chiếc vòng tai nho nhỏ, Dương Hà Khuê khom lưng nhặt lên, cầm chiếc vòng tai trong tay.
Con ngươi xoay chuyển, "Ai ya, tối qua tôi còn tìm khắp nơi, thì ra là cô nhặt được, cảm ơn cô nha!"
Quách Thanh Tú cười lạnh, "Hừ, nếu cô đã đặt vòng tai trong túi áo Lâm Việt Thịnh, không phải vì muốn tôi biết sao? Được rồi, giờ tôi đã biết, cô còn muốn nói gì thì nói thẳng đi!"
Dương Hà Khuê ngồi xuống ghế sofa, đôi chân trắng ngọc ngà thon dài vắt lên nhau, đột nhiên cô ta cười lên khanh khách.
"Cô giận sao? Chỉ là một đêm vui vẻ thôi, cô có cần nghiêm túc vậy không? Dù sao không phải tôi thì cũng là người đàn bà khác."
Quách Thanh Tú không bị cô ta chọc giận, ngược lại còn cười lạnh, "Một đêm vui vẻ? Cô cảm thấy tôi sẽ tin ư?"
"Ồ? Tin hay không tùy cô, dù sao chúng tôi cũng làm rồi."
Trong lòng Quách Thanh Tú biết rất rõ, vốn dĩ tối qua cô còn nghi ngờ Lâm Việt Thịnh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng tối qua sau khi trở về, hai người ở trong bồn tắm gần như đòi hỏi điên cuồng, điều này rõ ràng cho thấy hắn không lăng nhăng ở ngoài.
Người đàn ông của mình, cô vẫn hiểu rất rõ.
"Dương Hà Khuê, từ giờ trở đi, cô bị sa thải. Đến bộ phận nhân sự lấy tiền lương rồi đi đi!" Quách Thanh Tú lạnh lùng nói.
"Quách Thanh Tú, cô có biết mình đang hành động theo cảm tính không? Cô vì việc riêng của mình, phát tiết cảm xúc lên công việc. Là một bà chủ, chuyện này đối với công ty của cô rất tốt đấy."
Quách Thanh Tú không nghe cô ta dông dài, lập tức gọi điện thoại, "Bảo vệ, tới đưa Dương Hà Khuê ra ngoài."
Dương Hà Khuê chủ động đứng lên, "Tôi đi, tôi đi, cô sẽ hối hận thôi."
Quách Thanh Tú cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn cô ta.
Có lẽ tài năng của Dương Hà Khuê có thể mang tới lợi ích cho công ty của cô. Nhưng mà, cô không muốn cuộc sống của mình khó chịu, lại càng không muốn đặt một trái bom hẹn giờ nguy hiểm bên cạnh mình.
Vốn dĩ cô cho rằng Dương Hà Khuê sẽ ngoan ngoãn làm việc, không ngờ cô ta lại chủ động đi quyến rũ Lâm Việt Thịnh, gây mâu thuẫn giữa hai người, cho nên, cô không thể giữ cô ta lại nữa.
Bảo vệ xuất hiện ở cửa văn phòng, Dương Hà Khuê không cam lòng bước ra ngoài, cô ta còn nở một nụ cười đắc ý với Quách Thanh Tú, "Quách Thanh Tú, một ngày nào đó cô sẽ phải tới xin tôi ở lại."
Quách Thanh Tú phất phất tay, ý bảo bảo vệ dẫn cô ta ra ngoài.