Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 155 : Có chết cũng muốn ở bên em
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Phòng làm việc nhanh chóng yên tĩnh trở lại, Quách Thanh Tú mở một chồng tài liệu trên bàn ra.
Tùy tiện lật giở vài tờ, những con chữ trước mắt như đang nhảy múa, đột nhiên cô cảm thấy hoảng loạn.
Uống một ly nước sôi, cô nhắm mắt để bản thân tỉnh táo lại.
Quách Thanh Tú à Quách Thanh Tú, sao cô có thể vì một người nhân viên mà tinh thần không yên chứ? Lẽ nào giờ đây cô đã để tâm tới Lâm Việt Thịnh như vậy rồi sao?
Thật lâu sau Quách Thanh Tú mới bình tĩnh trở lại, cô cầm điện thoại gọi cho Tăng Thanh Hải.
"Anh Hải..."
Vào lúc đáy lòng rối loạn cô muốn tìm một người tâm sự, cô muốn nói hết những hoảng loạn và phỏng đoán trong lòng ra ngoài, nói cho anh Hải biết.
Một tiếng gọi ra như vậy, từ phía kia lại truyền tới một tiếng ho nhẹ.
"Khụ.... là tôi, Lý Vi Vi... À, Tăng Thanh Hải đang ở trong nhà vệ sinh. Cô có chuyện gì thì cứ nói với tôi, chút nữa tôi sẽ chuyển lời cho cô."
"À, không có chuyện gì, không có chuyện gì. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, vết thương của anh ấy khỏi chưa?"
"Ừm, tốt lên rồi. À đúng, Thanh Tú, ngày kia chúng tôi cử hành hôn lễ, tôi sẽ phái người đưa thiệp mời tới. Cô và Lâm Việt Thịnh cùng đến uống rượu mừng nhé..."
Giọng nói của Lý Vi Vi mang theo phần kích động và cả cảm giác như đang khoe khoang, truyền từ bên kia điện thoại.
Quách Thanh Tú nắm ống nghe, cảm thấy giọng nói cô ấy xa xôi trống rỗng vô cùng.
Thật lâu sau, cô mệt mỏi cúp điện thoại.
Muốn kết hôn sao? Vậy phải chúc mừng anh ấy rồi!
Giữa trưa, lúc Quách Thanh Tú đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thì Lâm Việt Thịnh bỗng nhiên tới.
Trong khoảnh khắc hắn bước vào công ty, tất cả đám đàn bà con gái trong công ty hoàn toàn hóa đá.
Thì ra người đàn ông của cô Quách lại anh tuấn bức người như vậy.
Quách Thanh Tú ho nhẹ một tiếng, bọn họ mới nhao nhao bỏ đi, vẻ luyến tiếc và hâm mộ viết đầy trên mặt.
Quách Thanh Tú cười nói, "Tổng giám đốc Lâm, sao lại có thời gian hạ cố tới chốn nghèo nàn này thế?"
Khuôn mặt anh tuấn của Lâm Việt Thịnh nặng nề, hắn kéo tay Quách Thanh Tú đi tới trước cửa lớn, "Chẳng phải đã nói với em không được tới công ty sao?"
"Vì sao không thể tới? Thân thể em khỏe rồi!" Quách Thanh Tú ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi ngược lại.
"Anh...." Lâm Việt Thịnh hít một hơi thật sâu, nén cảm giác tức giận trong lòng xuống.
Con ngươi đen láy của Lâm Việt Thịnh ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào chiếc mũ, có cái gì đó không thấy được đang vỡ vụn trong lòng hắn.
"Cũng vậy, có gì khác nhau sao?"
Quách Thanh Tú có chút mất hứng, cô lại cầm lấy một đôi ủng da bé xíu đế mềm, bên trên thêu một con hổ đáng yêu, phong cách dân tộc, rất thú vị.
"Anh nói xem con hổ nhỏ đáng yêu hay chú heo nhỏ đáng yêu? À, bé cưng nhà em hẳn là sinh ra vào tháng mười, giờ là năm rắn, bé cưng cầm tinh con rắn, không có đôi ủng nào hình con rắn nhỉ..."
Nụ cười hạnh phúc ấm áp của Quách Thanh Tú chiếu vào ánh mắt Lâm Việt Thịnh, con ngươi đen sâu thẳm của hắn không có bất kỳ gợn sóng nào.
"Lâm Việt Thịnh, Lâm Việt Thịnh, sao anh lại ngẩn người rồi? Xin anh đó, tập trung một chút có được không?"
Lâm Việt Thịnh quay đầu lại, "Chọn màu gì không phải em nói là được sao?"
"Lâm Việt Thịnh, không phải em để anh tới làm khán giả đâu, ít ra anh cũng phải chú ý một chút có được không? Cho chút ý kiến xây dựng đi!" Quách Thanh Tú giận dỗi kêu lên.
Người đàn ông này, thật sự không biết sau này làm cha kiểu gì, cứ như không có cảm giác chút nào vậy.
"Bé con còn chưa sinh ra, làm sao anh biết nó thích màu gì? Lại nói nữa, ai biết được..."
Lời nói của Lâm Việt Thịnh đến đó đột nhiên ngừng lại. Hắn muốn nói, ai biết được đứa bé này có thể sinh ra không! Vì sao hắn có thể nói như vậy? Lâm Việt Thịnh đau khổ day huyệt thái dương, may mà kịp dừng.
Nếu ngay cả mẹ cũng không giữ được, đứa nhỏ này còn có thể sống sao? Cho dù có sống, vậy cũng bị dị tật.
Hắn không dám nghĩ, hắn không muốn nghĩ tới chuyện này.
Mấy ngày mấy đêm nay, hắn bị những suy nghĩ điên rồ này hành hạ, lại chẳng ra được kết quả gì.
"Ai biết gì cơ?" Quách Thanh Tú cắn môi dưới, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
Cô không hiểu nổi, chỉ muốn hắn cùng cô tới xem quần áo của cục cưng một chút thôi, hắn lại dùng thái độ tiêu cực như vậy để chống cự cô? Đứa nhỏ này đâu phải của mình cô.
Giọng nói lớn như vậy khiến tất cả đám người sắp làm mẹ trong cửa hàng ngẩng đầu, ánh mắt kỳ quái nhìn về phía họ.
Hầu kết Lâm Việt Thịnh nhúc nhích, hai tay từ từ thả lỏng ra.
".... Ai biết là nam hay nữ, Quách Thanh Tú, em nóng vội quá rồi!"
"Lâm Việt Thịnh, căn bản anh không thích đứa nhỏ này có đúng không?" Quách Thanh Tú nóng nảy.
"Quách Thanh Tú, em thật ngang ngạnh, anh không muốn phí lời với em..."
Lâm Việt Thịnh xoay người bước nhanh ra ngoài cửa, nước mắt Quách Thanh Tú lã chã rơi xuống.