Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 158 : Bỏ đứa nhỏ đi
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Lúc Dương Hà Khuê nhìn thấy Quách Thanh Tú, hai tay cô ta đột nhiên vươn ra ôm lấy cổ Lâm Hào Thành, nhón chân hôn lên mặt hắn một cái rồi dùng sức đẩy hắn lùi lại.
"Đáng ghét, lần sau không được bạo lực với em như vậy."
Lâm Việt Thịnh đột nhiên bị Quách Thanh Tú nhìn thấy, hắn cũng ngây người mất một lúc mới lấy lại tinh thần, mà lúc này Dương Hà Khuê đã xoay người chạy đi.
Lâm Việt Thịnh cũng không để ý Dương Hà Khuê, xoay người chạy về hướng Quách Thanh Tú.
"Thanh Tú..."
"Không được nhúc nhích, đứng đó, anh đừng qua đây..."
Quách Thanh Tú hét lên chói tai, một khắc đó cô cảm thấy thật sự bất lực.
Cô thật không ngờ rằng, Lâm Việt Thịnh cùng cô đến tham gia hôn lễ, lại vụng trộm với Dương Hà Khuê ngay dưới mí mắt cô, tên đàn ông và ả đàn bà này, rốt cuộc có để cô vào mắt không?
"Thanh Tú, em bình tĩnh một chút, nghe anh giải thích có được không?"
Lâm Việt Thịnh vô cùng gấp gáp, hắn nâng tay chầm chậm tiến đến gần Quách Thanh Tú, từng chút từng chút phân tán lực chú ý của cô.
"Đồ khốn, Lâm Việt Thịnh, anh có biết anh là đồ khốn khiếp không, đừng có tới đây!"
Mặt Quách Thanh Tú đầy nước mắt, nếu không phải cô tận mắt nhìn thấy, có chết cô cũng không tin Lâm Việt Thịnh vẫn duy trì mối quan hệ này cùng Dương Hà Khuê.
Vào lúc nhìn thấy Lâm Việt Thịnh cùng Dương Hà Khuê trên xe, cô cảm thấy trời đất sụp đổ.
Là cô quá khờ rồi sao? Lại đi tin tưởng những lời ngon ngọt của Lâm Việt Thịnh.
Đàn ông có tiền, vĩnh viễn không chỉ có một người phụ nữ.
Thừa dịp Quách Thanh Tú đang xuất thần, Lâm Việt Thịnh nhanh chóng chạy lại, giang tay ôm Quách Thanh Tú vào lòng.
"Nghe anh giải thích được không?" Lâm Việt Thịnh nói năng lộn xộn, cúi đầu hôn lên trán cô.
Quách Thanh Tú đột nhiên nâng tay, tát mạnh lên mặt Lâm Việt Thịnh.
Hắn không tránh né, cũng không từ chối, chỉ kinh ngạc nhìn cô.
Lúc này người đi ngang qua đều nhìn về phía này.
Nhìn thấy Lâm Việt Thịnh bị Quách Thanh Tú đánh, có kẻ bắt đầu lớn tiếng bàn tán.
Quách Thanh Tú đẩy Lâm Việt Thịnh ra, "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu đó ôm tôi!", nói xong cô xoay người vội vàng rời đi.
Càng nghĩ đến những việc đó lại càng khổ sở.
Tâm tình Quách Thanh Tú không tốt, tự nhiên cũng không muốn ăn gì, bưng chén hồi lâu lại chẳng ăn vào miệng.
Dù sao cũng phải liều mạng ăn, sau đó chậm rãi nhai nuốt, chỉ vì đứa nhỏ, tất cả đều chỉ vì đứa nhỏ.
Không có tình yêu, mối quan hệ duy nhất giữa hai người chỉ là đứa nhỏ.
Quách Thanh Tú ăn rồi lại ăn, nước mắt lại rơi, xen lẫn trong cơm, vừa mặn vừa đắng.
Dì Trần cũng nhìn ra Quách Thanh Tú không vui, bà giúp cô đứng dậy.
"Cô Quách, tôi dẫn cô ra công viên thay đổi không khí một chút nhé!"
"Dạ được!", Quách Thanh Tú không từ chối, cô không có lí do gì giận dữ với dì Trần.
Bên ngoài trời xanh mây trắng, sắc trời sáng sủa, gió mát thổi nhẹ, trong công viên đầy các loại hoa khoe sắc xinh đẹp.
"Cô Quách, nếu cô có chuyện gì không vui, có thể nói với tôi, tuy rằng chưa chắc tôi có thể giúp, nhưng mà tốt hơn việc một mình buồn bã trong lòng."
Quách Thanh Tú thở dài một hơi, thành thật nhìn dì Trần.
"Tôi muốn rời khỏi đây...."
"A!" Dì Trần bị dọa, hai tay nắm chặt Quách Thanh Tú, tựa như sợ cô nói xong thì bỏ đi mất, "Cô Quách, cô đừng đùa gì vậy, hiện giờ cô mang thai đứa nhỏ, cô muốn đi đâu?"
Quách Thanh Tú vô cùng khổ sở, "Đi đến nơi anh ta không thể tìm được tôi, một mình lặng lẽ sống."
Dì Trần sợ đến mức luốn cuống tay chân, "Cô Quách, cô đừng dọa tôi! Cô với cậu ba rốt cuộc là có chuyện gì?"
Quách Thanh Tú vô lực lắc đâu, "Là do con không thích hợp với cuộc sống nhà giàu, lúc trước muốn ở bên Lâm Việt Thịnh chính là ý nghĩ ngông cuồng, hiện giờ nhận ra được mình sai lầm rồi, con không thích hợp với nơi giàu có."
Sự nhu mì bất lực của Quách Thanh Tú khiến dì Trần cũng rất đau lòng, "Cô nhỏ khờ, sao cô lại nói như vậy, cô xem cậu ba chiều cô lên tới trời, sao còn không thỏa mãn? Nhà giàu thì làm sao? Nhà giàu cũng là người! Cô Quách, hiện tại cô đang mang thai nên mới miên man suy nghĩ, kì thật sự việc cũng không nghiêm trọng như cô tưởng tượng đâu."
"Không phải...." Quách Thanh Tú cúi đầu suy nghĩ thật lâu, cắn môi dưới cô lấy dũng khí nói với dì Trần.
"Con nhìn thấy Lâm Việt Thịnh và Dương Hà Khuê ở cùng một chỗ dì Trần à, con thật sự sợ hãi, con không thích như vậy..."
Hốc mắt Quách Thanh Tú đầy nước, cô kéo vạt áo, bất lực nhìn dì Trần.
"Việc này..." nhất thời dì Trần cũng ngây dại, bà tìm không được lời nào để an ủi Quách Thanh Tú.