Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 159 : Chiến tranh lạnh
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
"Cô Quách, cô có nhìn nhầm không?" Dì Trần lập tức hỏi lại.
Quách Thanh Tú lắc lắc đầu, "Tôi tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể sai được, được rồi dì Trần, tôi biết việc này đối với cậu ba phong lưu nhà dì mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà tôi chịu không nổi."
Tình yêu vốn luôn chật hẹp và ích kỉ, làm thế nào có thể chia sẻ cho người khác, cô không làm được.
"Cái này..." Dù sao trước kia Lâm Việt Thịnh vẫn luôn lưu luyến ngàn đóa hoa đẹp, dì Trần nhất thời trả lời không được, đành phải mỉm cười với Quách Thanh Tú, "Cô Quách, có thể là nhầm lẫn hay không? Lời của người khác có thể không dễ nghe, nhưng mà cậu ba nhà tôi đối xử với cô rất đặc biệt, từ khi ở bên cạnh cô thật sự là cậu ba không có lui tới với những cô gái khác nữa."
"Cái đó là dì thấy vậy thôi, dì cũng không có theo bên cạnh anh ấy mỗi ngày, dì làm sao biết anh ấy đang làm gì?"
"Cái này..."
"Được rồi tôi mệt rồi, mình về thôi!"
Quách Thanh Tú không muốn tiếp tục đề tài này với dì Trần.
Trước đây cảm thấy chỗ này vô cùng thoải mái, nhưng mà hiện tại phòng lớn như vậy, đối với Quách Thanh Tú mà nói lại vô cùng trống rỗng.
Cô trở về phòng, một mình đối mặt với phòng ngủ to lớn mà ngẩn người.
Trong đầu lại nghĩ tới lúc Lâm Việt Thịnh ở trong lòng người phụ nữ kia.
Điện thoại reo lên khiến Quách Thanh Tú giật mình.
Cô nhanh chóng bắt điện thoại.
Đầu kia truyền đến tiếng cười duyên dáng của Dương Hà Khuê, "Hì hì, Quách Thanh Tú, có phải cãi nhau với Lâm Việt Thịnh rồi không?"
Quách Thanh Tú lạnh lùng trả lời cô ta, "Đương nhiên không được như cô mong muốn rồi."
"Quách Thanh Tú, sao cô phải cố chấp như vậy? Lâm Việt Thịnh là đàn ông, anh ấy cũng có nhu cầu sinh lí, hiện tại cô đang mang thai đứa nhỏ, không thể thỏa mãn anh ấy, cô có thể rộng lượng một chút hay không?"
"Dương Hà Khuê rốt cuộc ý cô là gì?"
"Tôi sao, tôi muốn nói cho cô biết, người thắng cuối cùng chắc chắn là tôi, hiện tại đứa nhỏ còn chưa lớn lắm thì mau bỏ nó đi! Miễn cho tương lai lại hối hận. Đâu phải cô chưa từng thấy trên TV, mấy công tử giàu có, người nào mà không ba cô vợ bốn nàng hầu, có thể ngồi ở vị trí vợ cả, nhất định phải là người phụ nữ rộng lượng, mà cô hiển nhiên không hề thích hợp..." Dương Hà Khuê vừa nói vừa phát ra tiếng cười ngả ngớn.
Quách Thanh Tú đột nhiên cười lạnh, "Dương Hà Khuê, cô nghĩ loại thủ đoạn bỉ ổi này tôi khôngnhìn ra sao? Nếu Lâm Việt Thịnh thật sự thích cô, cô đâu cần phải phí sức chạy đến chỗ tôi bày kế? Bộ dáng hiện tại của cô, đơn giản là nói rõ một việc, Lâm Việt Thịnh với cô lúc đó căn bản không có gì hết!"
Nghe thấy sự sắc bén của Quách Thanh Tú, Dương Hà Khuê bùng phát lửa giận.
Vốn nghĩ rằng có thể dụ dỗ Lâm Việt Thịnh, lại không ngờ Lâm Việt Thịnh mềm cứng đều không ăn.
Đối với con nhỏ Quách Thanh Tú chết tiệt lại là một lòng không đổi, Quách Thanh Tú có cái gì tốt chứ? Không gia thế, không địa vị, không có cái gì tốt.
Đàn ông trên thế giới này đều mù hết rồi sao?
Vì sao Dương Hà Khuê cô cố gắng thế nào cũng không chiếm được?
Cô không cam tâm, không cam tâm!
Dì Trần vào phòng mở màn ra, đem không khí mới tiến vào.
Quách Thanh Tú cười có chút gượng, thật ra đêm qua ngủ không ngon, vẫn luôn không ngủ được, một hồi lại mơ chuyện quá khứ, gặp ác mộng giật mình dậy, cả đêm cứ lặp đi lặp lại như vậy, làm sao có được giấc ngủ chất lượng.
"Anh ấy đâu rồi?"
Nét cười của dì Trần dừng một chút, "À, cô nói cậu ba sao! Tối hôm qua cậu ba về nhà rất trễ, sợ quấy rầy đến cô nên ngủ một đêm ở sofa dưới phòng khách."
Quách Thanh Tú đứng dậy, trên người còn mặc áo ngủ, lười biếng đi đến trước cửa sổ.
Ánh nắng sáng sớm, nhìn xa xa trong vườn hoa, thấy Lâm Việt Thịnh đứng giữa nắng sớm, trên tay cầm bình rượu đỏ, không ngừng uống vào mấy ngụm.
Quách Thanh Tú có chút buồn bực, cô còn tưởng là hắn đang ngủ.
Thật lâu sau, Lâm Việt Thịnh xoay người đi vào bên trong.
Nhưng vừa hay lúc này, Quách Thanh Tú nhìn thấy khuôn mặt hắn.
Sắc mặt âm trầm, trong mắt che kín tơ máu, cà vạt xiêu vẹo, quần áo cũng có nhiều nếp nhăn...
Đây là ảnh hưởng của việc tối qua ra ngoài tiêu dao chơi đùa sao?
Quách Thanh Tú nháy mắt hơi ngạc nhiên, nghe được bên ngoài cửa tiếng Lâm Việt Thịnh và dì Trần nói chuyện.
"Cô Quách đã dậy rồi cậu chủ!"
"Ừ, dì xuống dưới đi!"
Thời điểm Lâm Việt Thịnh vào phòng, trong tay đã không còn bình rượu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hốc mắt Quách Thanh Tú ửng hồng, quật cường xoay mặt đi, không nhìn tới hắn.
Lâm Việt Thịnh tiến về phía cô hai bước, hắn ngừng lại thật lâu, rồi lại xoay người về phía phòng tắm.
"Anh đi tắm!"
Ném cho cô một câu lạnh băng sau đó vào phòng tắm rửa, bên trong rất nhanh nghe thấy tiếng nước ào ào.
Quách Thanh Tú nhìn tây trang và áo sơ mi trên sofa.
Mơ hồ nhìn thấy trên cổ áo sơ mi có dấu son môi...
Mới sáng sớm đã đi tắm rửa, là muốn che dấu cái gì sao?
Hốc mắt Quách Thanh Tú nóng lên, qua một hồi Lâm Việt Thịnh từ phòng tắm bước ra, bên hông còn quấn khăn tắm.
Nhìn hắn đi về phòng thay quần áo, Quách Thanh Tú ngồi trên sofa, ánh mắt ngẩn người nhìn hắn cởi quần áo ra.