Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 160 : Phá thai đi
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Lúc Lâm Việt Thịnh bước ra lần nữa, cả người trông vô cùng rạng rỡ, giống như người Quách Thanh Tú nhìn thấy sáng hôm nay không phải là hắn mà chỉ là ảo giác của cô thôi vậy.
“Lâm Việt Thịnh, rốt cuộc là anh muốn thế nào?”
Cuối cùng, Quách Thanh Tú cũng bùng nổ, cô không thể nào nhịn nổi nữa.
Lâm Việt Thịnh cầm quần áo ở trên ghế salon ném vào trong giỏ đựng đồ bẩn.
Hắn không nói tiếng nào, trên mái tóc đen nhánh vẫn còn ướt nước nhưng hắn lại không định lau mà chỉ đi qua đi lại, bận rộn dọn dẹp mấy thứ lặt vặt trong phòng.
Như là chuyển bình hoa, dọn chiếc đèn bàn bị đẩy rơi dưới đất, cuối cùng, hắn ngồi xuống đối diện Quách Thanh Tú.
Hắn lấy hộp thuốc lá màu vàng ra, rút một điếu, châm lửa, hít vào một hơi thật dài. Dường như đã quyết tâm làm điều gì đó, hắn ngước lên, dùng đôi mắt đen đau buồn nhìn Quách Thanh Tú một cái.
“Anh có chuyện muốn thương lượng với em…”
Quách Thanh Tú hơi ngạc nhiên, ở trước mặt cô, hắn ta chưa bao giờ dùng hai chữ “thương lượng” này.
Hắn là một vị vua bạo ngược, độc đoán, chỉ làm việc theo ý của mình, từ trước tới giờ chưa từng suy xét tới cảm nhận của cô.
Mà hiện giờ, hắn lại dùng hai chữ “thương lượng” này.
Trong lòng Quách Thanh Tú dường như đang dậy sóng, cô biết, có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Sắc mặt cô có hơi tái nhợt, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy một tờ khăn giấy, vần vò trong tay.
“Không cần thương lượng, cứ quyết định như thế đi.”
Sự quyết đoán của Quách Thanh Tú khiến cho Lâm Việt Thịnh hơi kinh ngạc. Hắn đưa tay lên, đặt điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn thủy tinh rồi dùng sức dụi đi, ngay cả khi bị phần tàn còn cháy bắn vào ngón tay, đốt cháy da, phát sinh ra mùi kỳ lạ hắn cũng không hề để ý.
Mãi một lúc lâu, đến khi điếu thuốc kia cuối cùng cũng tắt hẳn Lâm Việt Thịnh mới mở miệng.
“Hiếm khi thấy em hiểu chuyện như vậy. Anh biết việc phá thai đối với em sẽ là một lần bị tổn thương, nhưng mà…”
“Anh nói cái gì?” Quách Thanh Tú hét ầm lên, cô đứng phắt dậy khỏi ghế salon, hai mắt đong đầy sự tức giận nhìn Lâm Việt Thịnh, cô nhắc lại với vẻ không dám tin: “Phá thai? Quyết định mà anh nói chính là phá thai? Lâm Việt Thịnh, tên khốn khiếp kia, anh có thể khốn nạn hơn nữa được không?”
Quách Thanh Tú cầm tờ khăn giấy đã bị vò thành một cục ném vào tay Lâm Việt Thịnh. Cô đưa tay lên ôm mặt, khó nén được tiếng nức nở nghẹn ngào.
Đợi lâu như vậy, bồi hồi lâu như vậy, không ngờ lại là kết quả này.
“Khốn nạn, khốn nạn. Anh quá độc ác! Lâm Việt Thịnh! Anh thực sự không bằng cầm thú.”
Quách Thanh Tú nói năng lộn xộn, rồi đột nhiên cô xoay người lại, vội chạy vào trong phòng để quần áo, bắt đầu thu dọn trang phục của bản thân.
Cô vừa lấy qua loa mấy thứ trong tủ, nhét vội vào va li bằng da, vừa tức giận gầm lên.
“Khốn nạn, trên đời này không có người cha nào lại độc ác như anh. Nếu sớm biết anh không thích đứa nhỏ này thì tôi đã không giữ nó lại.”
Lâm Việt Thịnh nắm lấy cánh tay Quách Thanh Tú, ấn cô xuống giường: “Em bình tĩnh một chút, nghe anh nói rõ đã có được không hả?”
Những lời của Quách Thanh Tú cũng khá hợp lý nên dì Trần chẳng thể phản bác được. Dù sao cậu chủ cũng không ra lệnh không cho cô Quách tới công ty đi làm.
“Vậy tôi đi với cô. Nhỡ đâu trên đường có chuyện gì thì có thể chăm sóc tốt hơn!” Dì Trần vô cùng săn sóc đề nghị.
Quách Thanh Tú quay đầu lại nhìn bà một cái rồi ngân giọng:
“Dì... Trần... Tôi đi làm, chứ không phải đi dạo phố. Tôi không cần dì ở bên cạnh đâu. Được rồi, coi như có chuyện gì thì bên cạnh tôi có một đống nhân viên, bọn họ trẻ hơn dì, phản ứng cũng nhanh. Yên tâm đi, tôi không có chuyện gì đâu.”
Quách Thanh Tú từ chối ý tốt của dì Trần.
Lê Hùng Việt không có ở đây nên cô tự mình lái xe.
Chiếc xe Ferrari màu đỏ kia là do Lâm Việt Thịnh mua cho cô.
Xin lỗi, tôi không có sự lựa chọn nào khác!
Quách Thanh Tú lái xe thể thao ra khỏi nhà, phi thẳng tới sân bay thì dừng lại. Sau đó cô ra khỏi sân bay, chặn một chiếc taxi, đi thẳng tới bến xe đi đường dài.
Sắp rời khỏi thành phố này rồi, trong lòng cô sinh ra một sự lưu luyến sâu sắc.
Nhưng, vì con, cô không thể không đi.
Cô không biết, bản thân mình ở trong lòng Lâm Việt Thịnh có vị trí như thế nào.
Thế nhưng, cô tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương con của cô.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, tâm trạng Quách Thanh Tú cũng dần dần bĩnh tĩnh lại.
Buổi trưa Lâm Việt Thịnh gọi điện thoại về, dì Trần nghe điện thoại.
“Cậu ba!”
“Quách Thanh Tú đi đâu rồi? Sao cô ấy mãi không nghe điện thoại?”
“À, cô Quách nói muốn tới công ty đi làm.”
“Đi làm? Mấy giờ ra khỏi nhà?”
Giọng điệu lo lắng của Lâm Việt Thịnh khiến cho dì Trần cũng cảm thấy hoảng hốt.
“Lúc cậu chủ đi khỏi không bao lâu thì cô Quách nói muốn đến công ty một chuyến. Cô ấy tự lái xe đi...”
“Hồ đồ! Sao dì có thể để cô ấy ra ngoài một mình...”
“Cậu chủ, có phải cô Quách đã xảy ra chuyện gì không?”
Dì Trần bất an hỏi, mà trả lời bà chỉ có tiếng tút tút của điện thoại.