Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 162 : Thả tôi về nhà
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Sáng hôm sau, Lê Hùng Việt vội vã xông từ ngoài vào: "Cậu chủ, cậu chủ, có tin tức..."
Lâm Việt Thịnh lập tức bước lên trước, bắt lấy Lê Hùng Việt: "Tin gì?"
"Là thế này, tối hôm qua cảnh sát bắt được một đội trộm cướp, trong tang vật mà họ thu được có di động, thẻ căn cước và bóp tiền của cô Quách..."
"Tên khốn kia ở đâu?" Lâm Việt Thịnh không đợi Lê Hùng Việt nói xong, đã lập tức nổi trận lôi đình quát lên.
"À, tên trộm kia đang bị giam trong đồn cảnh sát. Tôi đã hỏi hắn rồi, hắn nói mình trộm được mấy thứ đó trong chuyến xe buýt đường dài đến thị trấn Thiên Nam. Sau đó tôi cũng hỏi những điểm đặc trưng của người mất của, hoàn toàn trùng khớp với cô Quách."
"Thị trấn Thiên Nam?" Lâm Việt Thịnh nói xong, lập tức kéo Lê Hùng Việt đi ra ngoài: "Còn chờ gì nữa, lập tức đến thị trấn Thiên Nam."
Trong lòng Lâm Việt Thịnh lo lắng cho sự an nguy của Quách Thanh Tú nên cho xe chạy một mạch không dừng lại chút nào.
Người phụ nữ ngu ngốc này, bóp tiền và di động bị người ta trộm mà cũng không biết, còn chạy lung tung khắp nơi.
Trên người không có đồng nào, lại đi tới cái thị trấn nhỏ như vậy, chắc chắn cô sẽ chịu đói...
Vừa nghĩ tới tình huống mà Quách Thanh Tú có thể gặp phải, Lâm Việt Thịnh đã kích động đến mức muốn đánh người rồi.
Dọc theo đường đi, xe của hắn chạy với vận tốc tối đa, phong cảnh ven đường nhanh chóng lùi về phía sau.
Vốn người lái xe là Lê Hùng Việt, thế nhưng Lâm Việt Thịnh chê anh ta chạy quá chậm nên đã đích thân cầm vô lăng.
Ở đằng xa, trên đường có một chiếc xe buýt chạy qua, Lê Hùng Việt hô lên.
"Cậu chủ, trên chiếc xe này viết đi thị trấn Thiên Nam, chúng ta cản nó lại trước đi!"
Lâm Việt Thịnh vội vàng vượt qua, đánh lái cho xe của mình chắn ngang giữa đường.
Tài xế xe buýt sợ hết hồn, ông ta vội vàng nhấn phanh, suýt chút nữa đã đụng vào rồi.
"Này, mấy người muốn chết hả? Để xe nằm ngang giữa đường như vậy, sẽ gây ra tai nạn chết người đó có biết không?"
Lời còn chưa nói xong, liền có một xấp tiền được ném vào mặt tài xế.
Ông ta nhận lấy, đếm qua một lượt, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười.
"Anh này, có chuyện gì thế? Tôi thấy mấy người đang rất vội, tôi có thể giúp được gì?"
Lâm Việt Thịnh vịn vào cửa xe rồi bò lên trên, hắn giơ tay đưa bức ảnh của Quách Thanh Tú tới dưới mắt của tài xế.
"Anh không có bạn gái ư?"
"Bạn gái? Ha ha, tôi không có bạn gái, tôi chỉ có bạn tình. Lúc tôi cảm thấy cô đơn trống vắng, tôi sẽ cho bọn họ đến đây ở cùng. Có điều, đối với tôi mà nói, bọn họ chỉ là công cụ để trút dục vọng thôi, không tính là bạn gái."
Dương Diệp Sơn uống rượu đỏ, ánh mắt của hắn ta có vẻ hơi mất mát.
"Nhưng mà, xem ra bây giờ hẳn là tôi đã có bạn gái nhỉ."
Dương Diệp Sơn đưa tay nâng khuôn mặt của Quách Thanh Tú lên, hắn ta mang đôi mắt chứa đầy tình cảm mà nhìn cô.
Quách Thanh Tú kéo tay hắn ta ra: "Lẽ nào anh không biết tình yêu phải là thứ mà hai bên đều tình nguyện hay sao? Bây giờ anh chỉ đang đơn phương thôi, tôi đã là bạn gái của người ta từ sớm rồi."
Dương Diệp Sơn nghi hoặc nhìn cô: "Lúc nãy cô còn nói mình không có người nhà mà?"
Quách Thanh Tú che miệng cười: "Anh thật dễ lừa, thật ngây thơ!"
Ánh mắt Dương Diệp Sơn trở nên tức giận: "Tôi không thích bị người ta lừa gạt, cô gái nhỏ, nói dối cần phải trả một cái giá rất lớn đấy."
"Anh muốn sao hả?" Quách Thanh Tú hất cằm lên, đôi mắt lấp lánh nghiêm túc nhìn vào hắn ta.
Dương Diệp Sơn muốn nổi giận, thế nhưng vừa nhìn thấy biểu cảm này của cô, hắn ta cũng không giận tiếp được nữa.
"Tôi đã nghĩ sẽ biến cô thành người phụ nữ của mình, sao hả? Nếu cô thích lãng mạn, chúng ta có thể đi xem ti vi, nghe nhạc trước, sau đó lại hẹn hò, mở tiệc, từ từ tiếp tục. Nếu cô thích kích thích, tôi có một cái phòng ngủ có giường nước, đầy đủ các loại đồ dùng tình thú, tôi bảo đảm sẽ làm cho cô..."
Dương Diệp Sơn nở nụ cười háo sắc, ngón tay đặt trên cằm của Quách Thanh Tú vẽ ra từng vòng tròn.
Giọng nói của hắn ta trở nên trầm thấp khàn khàn, tràn ngập vẻ phóng đãng của tình dục.
"Bảo đảm làm cho cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời."
Tại sao những người đàn ông này, ai ai cũng đều là kiểu dùng nửa người dưới để suy nghĩ chứ?
Quách Thanh Tú đẩy tay của hắn ta ra: "Nghĩ hay nhỉ! Tôi không thích anh." Quách Thanh Tú cũng lười nói tiếp với hắn ta.
Cô xoay người đi về phía khoang thuyền.
"Cô muốn sao mới có thể thích tôi?"
"Sao hả? Trước tiên anh phải đưa tôi đi vòng quanh thế giới một vòng, để tôi quan sát rồi thử thách anh. Đến lúc đó, nếu tôi thật sự thích anh, chúng ta lại bắt đầu xem ti vi, hẹn hò, mở tiệc vân vân."
Giọng điệu của Quách Thanh Tú rất ngả ngớn, tràn ngập sự khinh thường. Dương Diệp Sơn rất bực bội, hắn ta duỗi tay túm Quách Thanh Tú lại, chẳng màng tới sự phản kháng của cô mà đẩy cô lên trên tường.