Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 163 : Làm vợ cướp biển nhé
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Dương Diệp Sơn cúi đầu hôn lên đôi môi của Quách Thanh Tú, cô liều mạng giãy giụa, rồi đột nhiên giơ tay ra, cho Dương Diệp Sơn một bạt tai.
Tiếng thở dốc gấp gáp bị cắt ngang.
Dương Diệp Sơn bực mình nhìn Quách Thanh Tú, vuốt cái má bị tát đỏ, trong mắt hắn ta tràn đầy sự mất mát.
"Cô thật sự không thích tôi?"
"Thế mà cô lại không thích tôi sao?"
"Nói thừa, anh cảm thấy như vậy rất thú vị à?"
Quách Thanh Tú tức giận vùng ra, cô Trươngẩn bị rời đi, Dương Diệp Sơn lại tiến lên một bước cản trước mặt.
"Làm vợ cướp biển như tôi có được không? Bây giờ tôi thật sự yêu cô rồi."
Người đàn ông này, hạ lưu, vô liêm sỉ thật mà, càng bị ngược lại càng muốn tiến tới.
"Đi ra, nếu anh còn dám vô lễ với tôi, tôi sẽ nhảy xuống biển..."
Sự phản kháng mãnh liệt của Quách Thanh Tú khiến cho Dương Diệp Sơn không dám tiến thêm một bước, có điều, thiện cảm trong lòng hắn ta càng tăng cao hơn, quả nhiên cô không phải là một cô gái tùy tiện.
Lúc này, Lâm Việt Thịnh vẫn còn đang hỏi thăm tin tức của cô trong thị trấn Thiên Nam.
Có cố gắng thì sẽ có thu hoạch, rốt cuộc Lê Hùng Việt cũng hỏi ra được manh mối.
"Cậu chủ, có người nói có một chiếc du thuyền đã chạy qua vùng biển gần đây, trên đó có rất nhiều người đàn ông mặc đồ tây giống nhau, còn đeo kính râm nữa, là do ngư dân ở gần đây nhìn thấy."
Lâm Việt Thịnh nghe xong, không nói thêm lời nào, chỉ nhanh chóng lái xe chạy thẳng đến cảng gần đó.
Dường như ông trời cố ý đối đầu với hắn vậy, lúc hắn chạy tới cảng, lại nhận được tin tức con thuyền này đã rời bến.
Trong phút chốc, tâm trạng của Lâm Việt Thịnh quả thực như đã rớt xuống đáy vực.
Biển rộng mênh mông, hắn phải đi đâu mới tìm được tung tích của Quách Thanh Tú chứ?
Lâm Việt Thịnh nắm chặt tay đập mạnh vào thân xe. Chiếc xe phát ra tiếng còi báo động chói tai.
Mà trên nắm đấm của hắn, bốn khớp xương ngón tay cũng bị vỡ ra, máu tươi giàn giụa.
"Quách Thanh Tú, người phụ nữ ngu xuẩn này, cô chết ở đâu rồi?"
Lâm Việt Thịnh như một con sư tử đang phát điên, hắn quay mặt về phía biển hét toáng lên.
Nghĩ thật lâu, từ đầu đến cuối điện thoại của Quách Thanh Tú vẫn không gọi đi.
Hắn không thích con của cô, cô không thể quay lại bên cạnh hắn được, cô phải bảo vệ con của mình.
Cô cứ rối rắm một hồi lâu như vậy, đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái chậm rãi xuất hiện.
"Đau..."
Quách Thanh Tú kêu lên một tiếng trầm thấp, một cơn đau đớn xé rách xuất hiện, thẩm thấu từ trong mỗi một tế bào rồi bao vây cô lại.
Phảng phất thịt trên người cô đã bị người ta dùng dao cắt nhỏ thành từng khối vậy.
Di động trong tay Quách Thanh Tú rơi xuống đất, khi nó rơi xuống, trong lúc vô tình lại chạm vào chỗ bấm gọi.
Bên kia, Lâm Việt Thịnh vẫn luôn chờ điện thoại của Quách Thanh Tú, hắn gần như nhảy lên trong nháy mắt rồi bấm nhận cuộc gọi.
"Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú, có phải là em..."
Đáng tiếc, Quách Thanh Tú hoàn toàn không thể tập trung để nghe điện thoại, cả người cô đã bị đau đớn vây quanh.
Toàn bộ cơ thể cô cuộn tròn lại, bàn tay nhỏ bấu chặt cái chăn, cắn chặt hàm răng.
Mồ hôi lạnh chảy ra tầng tầng lớp lớp từ phía sau lưng, làm ướt cả người của cô.
Mồ hôi khiến đầu tóc của cô bết lại.
Cô kêu to một cách lộn xộn.
"Đau quá... Lâm Việt Thịnh, tôi đau quá..."
Lúc thống khổ và khó chịu, người mà cô nghĩ đến vẫn là người đàn ông mà cô yêu nhất và nhớ nhất.
Đầu dây bên kia, Lâm Việt Thịnh cầm chặt cái điện thoại, hắn có thể nghe được tiếng la đau của Quách Thanh Tú.
Hắn la lên như phát điên.
"Quách Thanh Tú, nghe điện thoại, mau nghe điện thoại đi, cô đang giở trò quỷ gì thế hả..."
Nhưng cho dù hắn có kêu rách yết hầu, khàn cả giọng, có vẻ như Quách Thanh Tú cũng chẳng nghe thấy gì cả, cô vẫn thống khổ kêu tên của hắn, mãi cho đến lúc hôn mê.
Hắn biết cô đã phát bệnh! Cô ở trong một cái góc tối nào đó, giãy giụa một cách thống khổ và vô lực, còn hắn chỉ có thể trơ mắt lắng nghe, không thể nào ôm cô vào trong ngực mà yêu thương.
Lâm Việt Thịnh, mày thật là một tên khốn kiếp!