Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 166 : Người phụ nữ trong phòng khách

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


"Dì Trần, mở cửa ra cho tôi nhìn xem, là chó săn gì?" Quách Thanh Tú không chịu bỏ qua, nhất định muốn mở cửa.



Mặt dì Trần đầy vẻ căng thẳng, mà bà càng căng thẳng, lòng hiếu kỳ của Quách Thanh Tú càng mạnh.



"Cái này, cô Quách, e là không được..." Dì Trần đã đổ mồ hôi lạnh.



Sắc mặt Quách Thanh Tú lạnh lùng, thái độ càng kiên định hơn. Càng che giấu, càng khiến có cô có cảm giác không ổn.



Chẳng lẽ trong này có thứ gì không thể xem được?



"Được, bà không mở ra, vậy để tôi tới..."



Quách Thanh Tú lui về phía sau mấy bước, ôm một cái ghế tới, đập vào khoá cửa.



Dì Trần sợ tái mặt, lập tức tới ngăn cản: "Được rồi, cô Quách, tôi sẽ mở cho cô!"



Ai, sao tính tình Quách Thanh Tú này lại nóng vội như vậy, còn xúc động nữa...



Quách Thanh Tú lui về phía sau một bước, dì Trần móc chìa khóa ra, run rẩy mở cửa.



"Cô Quách, lỡ như cậu chủ trách cứ chuyện này, cô phải bao che cho tôi chút!"



Quách Thanh Tú liếc dì Trần một cái, gật đầu.



Cửa phòng đẩy ra, Quách Thanh Tú nhìn vào.



Đồ dùng trong phòng không biết đã bị dời đi từ lúc nào, chỉ bày một chiếc lồng sắt to lớn.



Phía trên lồng sắt bọc giấy dầu màu xanh, không thấy rõ đồ vật bên trong.



"Cô Quách, nhìn thấy chưa, bên trong thật sự chỉ là một con chó săn..." Mặt Dì Trần tuôn đầy mồ hôi nói.



Quách Thanh Tú lẳng lặng nhìn, cô từ từ lui ra.



"Khóa lại đi!"



"Được!" Dì Trần vội vàng khoá lại cửa phòng lần nữa.



Buổi tối, Lâm Việt Thịnh về rất muộn, trên người mang mùi rượu, quần áo có chút nhăn nhúm.



Lúc này, Quách Thanh Tú đã ăn xong bữa tối, cuộn ở trên salon xem ti vi.



Cô cầm điều khiển trong tay, đổi kênh không hề có mục đích, trong lòng không yên.



Lâm Việt Thịnh nắm cái chân nhỏ xinh của cô lên, xoa nắn trong tay, từng chút từng chút kéo cô vào ngực mình.



"Sao vẫn còn chưa ngủ?"
Lê Hùng Việt hơi kinh ngạc những vẫn nghe lời lấy chìa khoá ra, mở cửa lồng sắt.



Hai chân Dương Hà Khuê như nhũn ra, từ từ đỡ lồng sắt đi ra ngoài, mấy ngày nay vẫn không có cách nào duỗi thẳng chân ra được.



"Bây giờ cô tự do!"



Trong con ngươi Lâm Việt Thịnh cất giấu vẻ thâm trầm u ám, khiến cho Dương Hà Khuê không cách nào nhìn thấu.



"Tuấn Khanh, anh đưa em về nhà được không?"



Dương Hà Khuê nhìn tầng hầm u ám, cô không thể nào cất bước.



Lâm Việt Thịnh vươn cánh tay ra, bế cô ta lên.



Dương Hà Khuê tựa đầu tựa vào lồng ngực hắn, tham lam hít lấy hơi thở nam tính trên người hắn.



Trái tim cô ta đang đập lên tình thịch.



Bên ngoài là bóng đêm đen nhánh, xe của Lâm Việt Thịnh chìm vào bóng đêm chạy đi.



Dương Hà Khuê không thể che giấu kích động của mình, cô ta không hiểu tối nay tại sao Lâm Việt Thịnh lại đối xử với mình tốt như vậy.



Chẳng lẽ hắn đã chán Quách Thanh Tú sao?



Cuối cùng xe dừng lại ở trước một nhà trọ, Lâm Việt Thịnh đưa Dương Hà Khuê xuống xe.



Dương Hà Khuê chỉ ở một mình, hiếm có cơ hội được Lâm Việt Thịnh đưa về.



Cô ta cố ý không chịu đi: "Tuấn Khanh, chân em trật khớp, anh đưa em lên được không?"



Trên mặt Lâm Việt Thịnh lộ ra nụ cười tà ác.



"Được! Tôi cũng nghĩ như vậy..."



Hắn khom người ôm lấy cô ta, từng bước từng bước đưa cô ta vào phòng trọ.



Dương Hà Khuê vừa mừng vừa lo, sao khi về đến phòng, cô ta ôm cổ Lâm Việt Thịnh: "Em đi tắm, anh chờ em một lát được không?"



Lâm Việt Thịnh hơi cong môi, nhìn cô ta đầy tà mị: “Được, mau chút, đừng để tôi chờ lâu”



Lời nói mập mờ này, bao hàm thâm ý đặc biệt, Dương Hà Khuê sao có thể không nghe ra.



Tim cô ta đập nhanh hơn, vội vàng chạy vào phòng tắm, hai tay Lâm Việt Thịnh mở ra, ngồi phịch lên ghế sa lon.



Trong mắt hắn lộ ra sát khí nồng đậm...