Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 167 : Để tôi chính tay bóp chết cô

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Nửa tiếng sau, Dương Hà Khuê lúc này chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng, yêu kiều quyến rũ bước vào phòng khách.



Cô quỳ xuống đất, dựa vào cạnh Lâm Việt Thịnh rồi nở nụ cười duyên dáng.



“Tuấn Khanh, anh vẫn còn yêu em đúng không?”



Lâm Việt Thịnh chỉ cười không nói, đoạn mới cầm một ly vang đỏ lên rồi bảo: “Uống đi, sẽ càng vui hơn đấy.”



Đôi tay nhỏ bé của Dương Hà Khuê đón lấy ly rượu. Cô ngượng ngùng nhìn Lâm Việt Thịnh, sau đó liền uống liền một hơi cạn sạch ly.



Dưới tác dụng của cồn, gương mặt thanh thoát của cô ta dần đỏ ửng lên. Vừa đưa tay lau bên mép thì rượu lập tức chảy xuống cổ, lăn trên làn da trắng như tuyết, rồi cứ len lỏi xuống khe ngực chỉ được chiếc khăn tắm hờ hững bao lấy. Vệt đỏ thẫm in trên cơ thể trắng trẻo ấy trông càng thêm mê hoặc biết chừng nào.



Dương Hà Khuê im lặng nhìn Lâm Việt Thịnh, trong khi hắn cũng nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng,



Cô bèn chủ động tháo khăn tắm, thân thể trắng nõn theo đó hoàn toàn lộ ra trước mắt Lâm Việt Thịnh.



Bò đến bên chân người đàn ông, cô bắt đầu cởi khóa kéo quần cho hắn...



Nhưng đột ngột, hắn lại thô bạo đẩy cô ra, đôi mắt đẹp đẽ trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn chỉ trong nháy mắt. Chiếc khăn tắm rơi trên đất cũng được hắn cầm lên ngay phút ấy, ném thẳng vào người cô ta.



“Che người cô lại! Cô càng làm thế, tôi chỉ càng thấy căm ghét cô hơn thôi.”



Dương Hà Khuê nghe vậy thì vô cùng sợ hãi, liền vội vàng chộp lấy chiếc khăn tắm, quấn qua loa vào người để che cơ thể.



“Tuấn Khanh, anh không thích nhìn cơ thể của em sao?”



Lâm Việt Thịnh bước đến với vẻ hung ác, rồi đột ngột cúi xuống nắm cằm đối phương. Ánh mắt hắn nhìn cô ta khi ấy chứa đầy sự tàn bạo.



“Trong rượu vang mà cô vừa uống có máu của Thanh Tú. Vậy cũng có nghĩa là, giờ đây chất độc đã lan khắp cơ thể cô rồi. Chúng ta đều biết công hiệu của nó ghê gớm như thế nào, nên giờ tôi sẽ nói thẳng. Tốt nhất là cô biết điều đi. Nếu không, hậu quả sẽ chẳng tốt đẹp gì với cả hai chúng ta đâu.”



Lời Lâm Việt Thịnh nói khiến toàn bộ mộng tưởng của Dương Hà Khuê vỡ vụn.



Cô ta hoảng sợ nhìn hắn, rồi bỗng vọt tới phòng tắm, cố gắng ọe liên tục vào bồn cầu.



Nhưng dẫu sao thứ Dương Hà Khuê vừa uống cũng là rượu, chỉ cần trôi vào bụng rồi thì sẽ đi ngay vào mạch máu, sao cô ta có thể nôn rượu ra chứ?



Dương Hà Khuê ọe mãi, nhưng cuối cùng cũng chẳng nôn ra được gì cả. Cô ta đau đớn, buông xuôi mà ngã xuống đất.



Giọng nói như quỷ dữ của Lâm Việt Thịnh ngay phút ấy lại vang lên đầy hiểm độc.



“Nghe cho kĩ này, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Quách Thanh Tú phải chịu bao nhiêu đau khổ, thì tôi sẽ bắt cô phải chịu gấp hàng nghìn hàng vạn lần đau khổ. Tôi nhất định sẽ làm cho cô sống không bằng chết...”



Lời nói tàn nhẫn của hắn đập nát toàn bộ hi vọng của cô.



Cô yêu hắn, yêu đến mức làm ra những chuyện hèn kém. Cô không bao giờ có thể ngờ được rằng, hắn lại vì cô gái kia mà nhẫn tâm với cô như thế.



Người đàn ông này độc ác hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.




Nói đoạn, Quách Thanh Tú tức giận quay đi, Quách Hoàng Tùng bèn vội vàng kéo cô lại.



“Thanh Tú, con không thể tha thứ cho ba một lần này sao?”



“Xin lỗi, tôi không thể tha thứ cho ông!”



Quách Thanh Tú lạnh lùng đáp rồi quay người đi. Lúc này, lòng cô rối bời vô cùng. Cô rất hối hận, rằng rõ ràng mình đã bị Quách Hoàng Tùng lừa hết lần này đến lần khác, mà sao vẫn còn muốn trở về? Cô biết rõ là ông ta lừa mình, vậy mà còn chạy về đây một cách ngây ngô như thế.



Quách Thanh Tú vội vã rời đi, như thể có một con quỷ rất đáng sợ đang đuổi theo phía sau cô. Cô muốn rời khỏi cái nơi đáng sợ này nhanh nhất có thể.



Cô không cần ba, trước giờ cô chưa từng có ba...



Quách Thanh Tú bước vội ra khỏi cửa, cô giận đến mức cố gắng chạy thật nhanh.



Bỗng, giọng Quách Hoàng Tùng lại truyền đến từ phía sau.



“Thanh Tú... Thanh Tú...”



Quách Thanh Tú nghe thế thì chỉ cười nhạt, cô sẽ không quay lại nữa. Cô sẽ không tin ông ta nữa. Trên đời này, chỉ có kẻ ngu mới bị lừa đến lần thứ ba.



Đúng lúc ấy, cô bị một lực rất mạnh đẩy ra, lảo đảo ngã xuống đất.



Từ phía sau, bỗng có tiếng phanh xe rít lên cùng với những tiếng mắng chửi hỗn tạp.



Quách Thanh Tú đi giày bệt, nên may mắn chỉ ngã khuỵu gối xuống. Cô chậm rãi đứng lên nhìn ra phía sau.



“Ôi trời, tai nạn rồi, mau báo cảnh sát đi...”



“Chảy nhiều máu quá, có phải người này chết rồi không...”



Quách Thanh Tú từ từ nhìn sang ven đường theo ánh mắt của đám đông, cô thấy một cơ thể đang co quắp nằm đó.



Người ông ta chảy đầy máu, khiến cả mặt đường cũng bị nhuộm đỏ. Giày của ông cũng văng trên đường, mỗi bên một chiếc.



Người đàn ông ấy nằm một mình trên con đường lạnh lẽo, không nhúc nhích, cơ thể như bị bẻ gãy thành một hình hài kì dị.



Cảnh tượng kinh khủng ấy nhanh chóng trở nên rõ ràng trong đôi mắt của Quách Thanh Tú, cô bàng hoàng che miệng.



Là ông ấy vừa băng qua đường, giúp cô chặn lại lưỡi hái của tử thần...



Là ông ấy, luôn khắc khoải mong mỏi sự tha thứ của cô, luôn lặng lẽ trong nỗi cô độc đợi chờ được gặp cô từng ngày.



Là ông ấy, chính ông ấy là người cha duy nhất của cô trên đời này.



“Ba...” Quách Thanh Tú đau đớn kêu lên, thế giới của cô như đã hoàn toàn sụp đổ.