Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 169 : Con mình biết đạp rồi

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Giữa đêm, ánh đèn chập chờn mờ ảo trong một căn phòng nhỏ hẹp.



Trên chiếc giường chăn đệm lộn xộn, có một cô gái đang bị xích. Cô ta yếu ớt và bất lực ngã xuống giường, không còn một chút sức lực nào cả...



Thỉnh thoảng, lại có một người đàn ông tiến đến giải quyết nhu cầu trên người cô ta.



Những tên này già có trẻ có, lại muôn hình muôn vẻ. Giờ cô ta chẳng thể nào nhớ hết được mặt mũi bọn họ.



Cứ như thế suốt một ngày, rồi căn phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại.



Giữa hai chân cô ta giờ nhễ nhại chất dịch và máu, sự đau đớn trên cơ thể khiến cô chẳng nghĩ thêm được gì nữa.



Sự sỉ nhục về mặt tinh thần như vậy, càng khiến cô ta không thể nào ngẩng mặt lên được.



Một lúc lâu sau, có tiếng bước chân nặng nề vang lên.



“Cô giỏi thật đấy! Tính ra thì hôm nay cô đã tiếp ba mươi chín vị khách rồi. Một giờ ba người, cảm giác thoải mái chứ?” Giọng hắn lạnh như băng, lại mang vẻ tàn nhẫn đến thấu xương, cứ thế quanh quẩn bên tai Dương Hà Khuê.



Cô ta mở mí mắt nhớp dính, hồ môi trộn lẫn vài chất dịch khác khiến tóc dính vào mặt, làm cô ta không thể nào thở bình thường được.



Lâm Việt Thịnh nhìn cô ta bằng ánh mắt tàn nhẫn và căm ghét.



“Sao rồi? Cô đã nghĩ kĩ chưa?”



Dương Hà Khuê chỉ cười nhạt: “Lâm Việt Thịnh, anh thực sự quá độc ác. Anh dám dùng thủ đoạn kinh tởm này để làm nhục tôi ư? Không sợ ba tôi phái người đến giết anh à?”



“Bớt nói nhảm đi. Cô đã dám hãm hại Quách Thanh Tú thì tôi sẽ không tha cho cô. Nếu ba cô dám đến, tôi sẽ khiến ông ta một đi không trở về.”



Lâm Việt Thịnh giận dữ đến điên cuồng, giọng hắn lúc ấy cũng ngạo mạn vô cùng.



Dương Hà Khuê không nói gì nữa. Bị giày xéo cả ngày, giờ cô ta đã trở nên yếu ớt và bất lực.



Mấy kẻ đến hôm nay chẳng có ai là bình thường cả. Bọn họ hùng hục như thể muốn cắn xé cô, khiến cô bị thương khắp người.



“Dương Hà Khuê, cô nghe rõ chưa hả? Nói cho tôi thuốc giải ở đâu. Chỉ cần cô nói, tôi sẽ tha cho cô.”



Lâm Việt Thịnh có vẻ rất sốt ruột. Nhìn cơ thể ngày một yếu ớt của Quách Thanh Tú, hắn cảm thấy mệt mỏi và bất lực vô cùng.



Hắn không thể phí thêm thời gian với cô ta.



“Haha, anh nghĩ làm thế thì tôi sẽ nói cho anh biết thuốc giải ở đâu à?”



Dương Hà Khuê cười một cách ngông cuồng.



“Dương Hà Khuê, đây vẫn chưa phải thủ đoạn cuối cùng của tôi đâu. Tôi còn rất nhiều cách khiến cô phải sống không bằng chết...”



Lâm Việt Thịnh nổi giận, hắn quay sang bảo Lê Hùng Việt: “Gọi một bác sĩ đến chữa thương cho cô ta. Chờ vết thương khỏi thì lại tiếp khách, đợi đến khi cô ta nói thì mới được dừng lại...”
Tăng Thanh Hải nghe máy.



“Hải, anh đang ở đâu thế?” Giọng nói của Lý Vi Vi truyền ra từ trong điện thoại.



“Sao vậy?” Tăng Thanh Hải bực mình hỏi. Mỗi lần anh đến thăm Quách Thanh Tú, cô ta đều gặng hỏi anh liên tục. Điều ấy khiến anh cảm thấy khá khó chịu.



“À, em muốn anh đưa em đi mua sắp...” Lý Vi Vi nũng nịu.



“Không được, giờ anh đang ở chỗ làm!”



Nói đoạn, anh nhanh chóng cúp điện thoại. Nhưng chẳng bao lâu sau, Lý Vi Vi lại gọi đến.



Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc, anh liền dứt khoát từ chối cuộc gọi, đồng thời nhấn luôn nút tắt máy.



Tăng Thanh Hải đi vào từ bên ngoài phòng bệnh, vẻ mặt lại tươi cười dịu dàng như cũ.



“Thanh Tú, em đói chưa? Anh làm vài món cho em ăn nhé?”



“Ai gọi cho anh thế?” Cô tò mò hỏi.



“Không có chuyện gì đâu, chỉ là người của công ty...”



Quách Thanh Tú quan tâm bảo: “Anh Hải, nếu anh bận thì cũng không cần ở đây chơi với em mãi đâu. Em ở một mình cũng quen rồi mà.”



Tăng Thanh Hải ngồi xuống: “Không bận đâu, chỉ là vài chuyện lặt vặt thôi.”



Anh chỉ mong bản thân có thể cứ lặng yên như vậy mà nhìn cô. Đối với anh, chỉ cần được nhìn thấy từng cử chỉ, hành động của cô, cũng là hạnh phúc lắm rồi.



Yêu một người, thực chẳng khác nào ăn phải bùa mê, ngày càng trở nên mù quáng.



Lúc này, trong một căn phòng khác, Lâm Việt Thịnh đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn.



Cách một bức tường, có thể nhìn thấy trên một chiếc giường lớn, có ba bốn người đàn ông đang bổ nhào về phía bóng người đang nằm trên giường.



“Lâm Việt Thịnh, anh dám làm đến mức này cơ à?”



Tiếng Dương Hà Khuê đau đớn và đứt quãng truyền đến: “A, buông ra, đám rác rưởi các người cút hết ra cho tôi. Tất cả cút ngay cho tôi...”



Mỗi bên chân của Dương Hà Khuê bị một tên kéo ra. Bọn họ trực tiếp đè lên người cô ta, những hành động sỉ nhục trên thân thể cô ta lại bắt đầu tiếp diễn.



Vô số lần chà đạp đã khiến cơ thể và tinh thần của Dương Hà Khuê ngấp nghé bên bờ vực suy sụp.



“Lâm Việt Thịnh, thả tôi ra. Tôi là người hạ độc, tôi biết thuốc giải ở đâu...”



Dương Hà Khuê rốt cục không thể chịu đựng được nữa, liền lên tiếng cầu xin Lâm Việt Thịnh.