Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 170 : Lấy mạng đổi mạng
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Trong phòng khách, sau khi Dương Hà Khuê tắm rửa xong và thay một bộ váy áo mới, cô ta cẩn thận sửa soạn lại bản thân một chút.
Khi cùng bị virus và bạo hành tình dục giày vò, thân thể của cô ta suy sụp một cách chóng mặt.
Trong gương, sắc mặt cô ta tái nhợt tiều tụy, hốc mắt thâm quầng, đôi mắt vốn sáng long lanh cũng biến thành âm u tối tăm.
Mái tóc vốn suôn mượt như tơ cũng trở lên xơ rối, cô ta lấy tay vuốt một cái thì thấy từng cọng tóc một rơi xuống đất.
Đứng trước tấm gương trong phòng vệ sinh, cô ta suýt nữa không nhận ra chính mình.
Đôi tay run rẩy cầm lược, ngỡ ngàng chải chuốt, bờ môi tái nhợt run rẩy.
Virus này nguy hiểm như vậy ư?
Nhưng vừa nghĩ đến việc Quách Thanh Tú sẽ phải lãnh hậu quả thì trong lòng cô chợt thoáng qua một chút vui vẻ.
Rất nhanh thôi, trong một tương lai gần cô ấy cũng sẽ biến thành dáng vẻ hiện tại cũng cô.
Lâm Việt Thịnh, để xem anh sẽ có phản ứng gì khi thấy người con gái mà anh yêu không còn xinh đẹp kiều diễm nữa?
Một lúc lâu sau, Dương Hà Khuê mới chầm chầm bước ra.
“Em đẹp không?”
Cô đứng trước mặt hắn mỉm cười yếu ớt, mặc dù là chết những vẫn có chút không cam lòng.
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng dụi tắt điếu thuốc, nói: “Thuốc giải ở đâu?”
“Tuấn Khanh, anh đừng gắt gỏng với em. Yêu em nhiều một chút, nếu như vậy không chừng em sẽ nhất thời vui vẻ mà giao thuốc giải ra.”
Dương Hà Khuê mỉm cười, giọng nói có chút khàn khàn, không hề giống với giọng nói trong trẻo như chim Hoàng Anh lúc trước nữa.
Loại virus này quả thật rất nguy hiểm.
“Bớt nói nhảm đi, không phải cô lại muốn quay về ổ gà đó chứ?”
Thái độ lạnh lùng vô tình của Lâm Việt Thịnh khiến Dương Hà Khuê vô cùng tuyệt vọng.
Nhưng cô vẫn mỉm cười như cũ, cô cảm thấy nụ cười này là thứ đẹp đẽ nhất trên khuôn mặt cô, cô thích dùng nó để thu hút Lâm Việt Thịnh.
“Lại đưa em về đó đi? Ha ha, thân thể này của em không vùng vẫy nổi nữa rồi...khụ khụ...”
Dương Hà Khuê yếu ớt ho khan nhưng ánh mắt cô vẫn trong trẻo lạnh lùng.
Chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người bên ngoài xuôi ngược như nước chảy, mọi người đều đang bận rộn, mỗi ngày của họ đều là những ngày tươi đẹp, bọn họ còn rất nhiều thời gian, còn rất nhiều hạnh phúc để hưởng thụ.
Không giống cô, đến cuối cùng chỉ có thể chết đi một cách lãnh đạm và đau khổ.
Lâm Việt Thịnh mất kiên nhẫn dụi tắt điếu thuốc xuống mặt bàn.
Cho dù hắn có lo lắng thế nào, nỗ lực ra sao thì cũng không thể ngăn căn bệnh ác tính này ngừng phát tác.
Cái cảm giác đau khổ này khiến hắn không tài nào chấp nhận được, thân hình cao lớn của hắn nhẹ nhàng run lên.
“Anh Việt Thịnh, đèn chói mắt quá, em không ngủ được.”
Quách Thanh Tú vốn không hề ngủ, cô nằm nghiêng nên không nhìn thấy vẻ mặt và động tác của hắn. Chẳng qua chỉ là cảm thấy đêm hôm khuya khoắt, hắn bật điện thoại làm gì chứ? Cô muốn quay lại nhìn nhưng lại sợ hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ như mắt thỏ của mình.
Vậy nên Quách Thanh Tú chỉ đành mơ màng lim dim mắt rồi lầm bẩm.
Lâm Việt Thịnh giật mình, lập tức vo mớ tóc rụng thành một cục theo phản xạ rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó tắt đèn điện thoại đi.
Đêm lại sa vào bóng tối mịt mờ, tối tới mức chẳng nhìn thấy cả năm ngón tay.
Lâm Việt Thịnh lại quay về giường, cánh tay lại ôm lấy Quách Thanh Tú, giọng nói trầm thấp: “Vẫn chưa ngủ à?”
“Ừm, em mới vừa ngủ được một lát thì lại bị anh đánh thức rồi.”
Lúc này Quách Thanh Tú mới chầm chầm xoay người, dựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào khuỷu tay hắn.
Trong đêm tối, hơi thở ngọt ngào của cô hòa quyện với hơi thở nam tính của hắn.
Lâm Việt Thịnh cúi người, hôn lên cánh môi Quách Thanh Tú một cách chuẩn xác.
Quách Thanh Tú bỗng ngẩn người, đưa tay đẩy hắn ra rồi thoát khỏi lồng ngực hắn.
Quách Thanh Tú vuốt ve đường viền trên mặt hắn, ngón tay mảnh khảnh khẽ khàng mơn trớn khắp khuôn mặt hắn, chiếc mũi thẳng tắp, hàng lông mày rậm rồi trượt xuống bờ môi mỏng.
“Em đang khiêu khích anh à?” Lâm Việt Thịnh hỏi xấu xa.
Nói xong là nhào tới, Quách Thanh Tú chặn hắn lại, mỉm cười: “Đáng ghét, đừng làm ồn, em có chuyện muốn nói với anh…”
Bàn tay Lâm Việt Thịnh đã lấn sâu vào bên trong áo cô, mơn trớn những đường cong ngọt ngào, tùy ý trêu đùa nhào nặn nó trong tay.
Hơi thở gấp gáp của hắn cũng dần trở lên nặng nề.
“Em yêu à, có chuyện gì thì đợi anh làm chuyện này xong rồi lại nói nhé…”
“Này, không được, đồ xấu xa lưu manh nhà anh…”
Quách Thanh Tú giãy giụa, nhưng cả người cô đã bị Lâm Việt Thịnh ôm lấy rồi.
“Thử tư thế mới xem sao…”
Lâm Việt Thịnh cười xấu xa nói.
Đêm tối bởi có cảnh tượng mãnh liệt này mà êm dịu và đẹp đẽ hẳn lên.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, phản chiếu rõ rệt bóng dáng hai người đang dây dưa triền miên lên bức tường.