Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 171 : Tôi có cách giày vò cô
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Cuối cùng hai người họ cũng mệt mỏi kiệt sức mà nằm ngang ra giường, hơi thở của Quách Thanh Tú vẫn còn lộn xộn. Cô đưa tay quờ quạng mặt giường và cảm nhận được có rất nhiều tóc bị rụng. Quách Thanh Tú hoảng sợ, lập tức vơ qua loa nhưng lọn tóc kia lại rồi nhét xuống phía dưới gối.
Cảm giác hoang mang lạnh lẽo này khiến đầu óc cô trống rỗng.
Cô gối đầu lên cánh tay cường tráng rắn chắc của hắn, hít hà hơi thở nam tính của hắn.
“Lâm Việt Thịnh, anh ngủ chưa?”
Tĩnh lặng hồi lâu, Quách Thanh Tú đột nhiên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh của đêm khuya.
“Ừm, anh chưa…”
Bàn tay Lâm Việt Thịnh vẫn chưa thỏa mãn, vẫn lưu luyến cơ thể mềm mại của cô.
Quách Thanh Tú túm lấy tay hắn, nghiêm túc hỏi: “Anh yêu em không?”
Lâm Việt Thịnh ngẩn người, hắn lật người cô lại, để hai người mặt đối mặt. Mặc dù không nhìn rõ đôi mắt của đối phương nhưng hai người họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
“Lẽ nào ban nãy vẫn chưa đủ chứng minh ư?” Lâm Việt Thịnh hỏi xấu xa.
Cô gái này đang nghĩ gì trong đầu vậy, hắn khao khát có thể dốc lòng dốc ruột yêu thương cô ấy chứ.
Cô lại còn có thể hỏi câu hỏi như vậy.
“Ha ha, cái đó không tính, đàn ông đều là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới…”
“Vậy sao? Vậy thì nửa thân dưới của anh rất yêu em đó, điều đó cũng chứng tỏ anh yêu em.”
“Thôi nào, thôi nào, chắng đứng đắn gì cả. Em đang nghiêm túc đó. Lâm Việt Thịnh, rốt cuộc anh có yêu em không?”
Đột nhiên Quách Thanh Tú cảm thấy trong lòng trống rỗng, tựa như cả cơ thể cô đang bay lơ lửng ngoài không gian vậy.
Lâm Việt Thịnh nắm bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi hắn rồi tinh tế, cẩn thận hôn lên đó.
“Đương nhiên yêu rồi! Không yêu em thì anh ở lại đây với em làm gì?”
“Nhưng, anh muốn chúng ta sẽ mãi sống chung như vậy à?”
Thực ra Quách Thanh Tú muốn hỏi, tại sao anh không chịu kết hôn với em?
Kỳ thực, trước đây cô chưa từng muốn đề cập đến câu hỏi này, bởi cô chưa từng có ý nghĩ rằng Lâm Việt Thịnh sẽ lấy cô.
Khi ấy, khoảng cách giữa hai người quá lớn, cô chỉ là cô bé lọ lem không xu dính túi, còn hắn lại là kẻ có thế lực trong giới thương nghiệp, giàu có bậc nhất.
Hoặc là, tâm trạng của cô vốn chẳng vui vẻ gì.
Dùng xong bữa sáng, Lê Hùng Việt lái xe đưa cô đến khu mộ.
Khu mộ cách rất xa thành phố, đi mất khoảng gần một tiếng đồng hồ mới dần nhìn thấy.
Xa xa có một đỉnh núi lớn, những ngôi mộ và bia mộ xếp hàng ngay ngắn.
Nơi đây là một thế giới khác, là nơi an nghỉ của tất cả mọi người.
Cuộc đời của mỗi con người bước cuối cùng sẽ là đến đây, nằm yên lặng lại trong đất.
“Đến rồi, cô Quách!” Lê Hùng Việt dừng xe, Quách Thanh Tú đeo kính râm, ôm một bó hoa cúc trắng tinh rồi chui ra khỏi xe.
“Anh đợi tôi ở ngoài này đi!” Quách Thanh Tú thản nhiên nói, Lê Hùng Việt đáp một tiếng rồi đứng ngoài cổng đợi cô.
Cơn gió lạnh lẽo thổi qua, cây đại thụ trong khu mộ rào rạc rụng lá, lá khô rơi cả lên vai cô.
Tiêu điều hiu quạnh quá, hình ảnh trước mặt cũng biết thành hai màu trắng đen đơn điệu.
Có đôi khi, dũng cảm chấp nhận hiện thực, rất cần thời gian để thích ứng dần.
Quách Thanh Tú dứng lại trước ngôi mộ của Quách Hoàng Tùng. Trên bia mộ, bức ảnh trắng đen của ông vẫn còn rất rõ nét, trên khuôn mặt vẫn còn vương nụ cười thản nhiên.
Nước mắt từ từ tuôn ra từ hốc mắt, Quách Thanh Tú bày hoa xuống trước phần mộ của Quách Hoàng Tùng.
“Ba à, con đến thăm ba đây, ba có nghe thấy giọng nói của con không?”
Giọng nói của Quách Thanh Tú rất nhỏ, vô cùng mỏng manh, mang theo một sự đau khổ khắc khoải không thể quên, thể hiện nỗi nhớ sâu sắc đối với người thân thiết.
Cái chết là thứ không thể chống lại, mất đi rồi thì sẽ vĩnh viễn mất đi, cho dù bạn quan tâm một người nhiều biết bao nhiêu, đến cuối cùng vẫn sẽ là mất đi họ.
Nước mắt Quách Thanh Tú tuôn rơi mất kiểm soát, rơi ngày càng nhiều.
“Ba à, con rất nhớ ba, người biết không? Con hiện giờ thành cô nhi thật rồi! Trước đây, lời nói này của con chỉ để chọc giận ba thôi. Những năm tháng không có ba bên cạnh, con vẫn luôn cố gắng sống tốt, bởi con tin rằng sẽ có một ngày ba trở về. Vì vậy con hoàn thiện bản thân, con phải để ba thấy, con ba là một cô gái ưu tú nhất, cho dù ba không ở bên, con cũng có thể làm một đứa con gái ngoan…”
Quách Thanh Tú khóc không thành tiếng, giống như thể trút tất thảy sự nghẹn ngào đau khổ được dồn nén trong thời gian qua vậy.
“Ba à, con rất hối hận, ba có thể cảm nhận được sự hối hận của con không? Hiện giờ con rất bất lực, thực sự…”
“Thanh Tú, em không cô đơn mà, em còn có anh nữa…”