Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 172 : Không cho phép cô ở bên cạnh hắn

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng, Quách Thanh Tú giật mình, đột ngột quay phắt đầu ra sau.



Bóng dáng Tăng Thanh Hải xuất hiện trong tầm mắt anh.



Tăng Thanh Hải mặc bộ âu phục thoải mái màu trắng, ôm một bó hoa trong tay, anh cúi người đặt bó hoa tươi lên trước mộ của Quách Hoàng Tùng, trịnh trọng cúi người một cái.



"Chú Quách, cháu đã hứa với chú, cháu muốn chăm sóc thật tốt cho Thanh Tú, trọn đời trọn kiếp. Chú yên tâm đi, cháu nói được làm được, bất kể cháu với Thanh Tú có thân phận thế nào, cháu sẽ không từ bỏ lời hứa của mình."



Trên gương mặt ôn hòa của Tăng Thanh Hải là biểu cảm vô cùng chân thành.



Trái tim Quách Thanh Tú tràn ngập cảm giác ấm áp, cô mỉm cười, cho dù khóe mắt vẫn vương chút nước mắt.



"Thanh Tú, bây giờ em không sợ nữa rồi chứ?"



Quách Thanh Tú cười cười gật đầu: "Anh Hải, sao anh lại tới đây?"



"Ừ, hôm nay là giỗ đầu của chú Quách, anh đến đây với chú, để chú đỡ phải trơ trọi một mình."



Tăng Thanh Hải nói chuyện vô cùng chân thành, trái tim như sắp bị cảm giác ấm áp nhấn chì.



"Thanh Tú, sao em lại đeo kính râm?"



Chiếc kính râm bản to che khuất quá nửa gương mặt cô, trông rất không cân đối, trong trí nhớ của anh, Quách Thanh Tú cũng không đeo kính râm.



Sắc mặt Quách Thanh Tú có phần lạnh đi: "Anh Hải, em bị một căn bệnh lạ rất đáng sợ."



"Mau nói cho anh nghe!"



Quách Thanh Tú im lặng trong chốc lát, sau đó gom hết dũng cảm tháo kính xuống, ngẩng mặt lên nhìn Tăng Thanh Hải: "Anh nhìn mắt em đi..."



Tăng Thanh Hải liếc mắt nhìn, bỗng chốc chấn động, anh không ngờ rằng hóa ra mắt cô lại thế này...



"Thế này là...?"



Quách Thanh Tú cay đắng ngồi bệt xuống đất: "Em cũng không biết thế này là thế nào, tóc em rụng từng búi to, mắt cũng đỏ ửng như thế này, em thực sự rất sợ, em định đi kiểm tra lại lần nữa."



Tăng Thanh Hải nhìn đôi mắt của cô, hồi lâu sau mới khẽ cười: "Không sao đâu, có phải gần đây em lại bị đau đầu nữa không. Mắt em như thế này là do mao mạch trong mắt bị vỡ, lát nữa anh cùng em đi mua ít thuốc chống sưng là được."



Nỗi lo sợ trong lòng Quách Thanh Tú bỗng chốc tan biến ngay.



"Thật vậy sao? Không phải chứng bệnh kì lạ gì đúng không?"



"Khà khà, anh lừa em làm gì, lúc trước cũng có đợt anh đau đầu vô cùng, trong mắt cũng nổi tơ máu thế này này, em đừng sợ!"



Quách Thanh Tú vui vẻ mỉm cười: "Cảm ơn anh quá, anh Hải, em thực sự không biết nên cảm ơn anh thế nào mới được."



Tăng Thanh Hải chỉ mỉm cười, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay.



"Vẫn còn sớm, anh đưa em đi mua thuốc, sau đó cùng nhau ăn bữa cơm nhé, được không?"
“Hải, hôm nay là sinh nhật em, lẽ nào anh không thể mừng sinh nhật cùng em sao?" Lý Vi Vi làm nũng với anh.



"Công việc còn rất nhiều, thế này đi, tối nay anh về chúc mừng em, được không?"



Tăng Thanh Hải đã cho cô một con đường lui, Lý Vi Vi thấy sự việc có chuyển biến tốt nên biết đường rút lui: "Được! Vậy tối nay em đợi anh nhé!"



Lý Vi Vi cúp máy, cầm điện thoại mà ngẩn ngơ, nhìn Tăng Thanh Hải đi vào phòng bệnh, trái tim cô khó chịu như bị dao cứa.



Tăng Thanh Hải vội vàng đi vào phòng bệnh, phát hiện ra không thấy bóng dáng Quách Thanh Tú đâu nữa.



Anh hơi khựng lại, điện thoại đổ chuông, anh mở ra xem, hóa ra là tin nhắn mà Quách Thanh Tú gửi tới.



"Anh Hải, cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện. Em đi đây, Lâm Việt Thịnh tới đón em rồi, em thấy anh đang gọi điện thoại, à phải rồi, ban nãy hình như em nhìn thấy Lý Vi Vi."



Tăng Thanh Hải ấn thoát khỏi tin nhắn, tầm mắt anh hướng tới chiếc áo khoác bị vứt tùy tiện trên nền đất.



Anh bước tới, lặng lẽ cúi người, nhặt áo khoác của mình lên.



Có lẽ, trong lòng Quách Thanh Tú, anh cũng giống chiếc áo khoác này, cô chưa từng trân trọng.



Gương mặt tuấn tú của Tăng Thanh Hải trở nên méo mó.



Anh cứ yêu cô bất chấp tất cả, mà cô thì cứ như thế này, lúc không cần đến anh nữa thì nhẹ nhàng vứt bỏ anh.



Một chiếc Rolls Royce màu đen đi ngang qua khu phố sầm uất.



Quách Thanh Tú ngồi trên ghế phó lái, Lâm Việt Thịnh lái xe, có vẻ vẫn còn tức giận.



Hắn không thích nhìn thấy Quách Thanh Tú và Tăng Thanh Hải ở cạnh nhau.



"Anh lại ghen nữa à?"



“Anh có đâu?" Lâm Việt Thịnh kiêu ngạo hất cằm, vừa phách lối vừa bạo ngược.



"Nhưng mà tại sao em lại ngửi thấy mùi chua loét nhỉ, lẽ nào không phải từ trên người anh sao?"



Quách Thanh Tú cố ý trêu đùa hắn, Lâm Việt Thịnh thẹn quá hóa giận: "Quách Thanh Tú, em quá đáng quá đấng, tại sao em cứ nhân lúc không có anh mà đi hẹn hò với cái tên cặn bã kia vậy."



Quách Thanh Tú tức giận vì câu nói này của anh: "Anh Hải không phải người cặn bã, Lâm Việt Thịnh, anh nói ghê tởm quá đấy. Bọn em hẹn hò bao giờ?"



"Hừ, không có chắc? Nếu không có, tại sao áo vest của anh ta lại đắp trên người em?"



"Em ngất, không phải em đã giải thích với anh rồi sao, chúng em tình cờ gặp nhau ở khu mộ, sau đó em phát bệnh, anh ấy đắp áo lên cho em."



Lâm Việt Thịnh im lặng, cô ấy lại phát bệnh à?



"Lâm Việt Thịnh, anh không nhỏ mọn đến thế chứ?" Quách Thanh Tú cười cười hỏi.