Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 173 : Chạy tới hong kong chờ sinh
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Lâm Việt Thịnh trừng đôi mắt đen sâu thẳm thẳm, lặng lẽ trừng cô một lúc lâu mới nói với giọng ngang ngược: "Sau này không được phép ở cùng anh ta nữa, nghe rõ chưa hả?"
"Đúng là một kẻ bạo ngược, hôm nay mà không có anh ấy bên cạnh, chưa biết chừng em đã ngất bên vệ đường rồi."
"Hừ, nếu không có anh ta, em mới không ngồi trên xe của anh ta được!"
"Được rồi được rồi, không nói mấy chủ đề nhạt nhẽo này nữa. À phải rồi, bác sĩ nói thế nào?"
Lâm Việt Thịnh nhìn vào đôi mắt đỏ nhừ của Quách Thanh Tú, hắn chỉ có thể vờ như không nhìn thấy.
Quách Thanh Tú cảm thấy rất kì lạ, Lâm Việt Thịnh vừa vào bệnh viện, không nói năng gì đã đưa cô ra khỏi đó.
Dường như hắn không hề quan tâm đến bệnh tình của cô.
"Bác sĩ, quan tâm cái đám đó nói gì, rặt một đám lang băm, phải rồi, anh định đưa em đi Hong Kong xem thế nào."
"Xem cái gì cơ?"
Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Em tự nhìn xem, mắt em đỏ nhừ như mắt thỏ, chắc chắn có gì đó không bình thường."
Quách Thanh Tú chớp chớp mắt nhìn hắn.
"Anh chê em đấy à?"
"Đúng vậy, anh chê em rồi, anh không thích cả ngày ngủ cùng với một con thỏ."
Lâm Việt Thịnh cố ý nói vậy.
"Lâm Việt Thịnh, anh dám chê em cơ à, em còn chưa chê anh đây, anh nhìn anh đi, suốt ngày hút thuốc, mồm miệng toàn mùi thuốc, đúng là chết ngạt mất thôi."
Quách Thanh Tú cố ý kêu lên, Lâm Việt Thịnh nhân cơ hội đó mà nhào tới, ấn cô lên ghế sô pha.
Hôn lên cái miệng nhỏ của cô, dường như đang trừng phạt, ban nãy cô chê hắn, bây giờ hắn ngang ngược hôn lại cô.
Hắn khóa chặt khoang miệng cô, đầu lưỡi chu du trong khoang miệng, tìm kiếm mật dịch ngọt ngào của cô.
Mỗi tế bào õy trong buồng phổi của Quách Thanh Tú sắp bị hắn hút cạn, cô liều mạng cự tuyệt.
Hồi lâu sau, Lâm Việt Thịnh mới chịu buông ra, Quách Thanh Tú mặt mũi đỏ bừng, cô thở hổn hển.
Trái tim vẫn đang đập dữ dội không theo quy luật nào.
"Lâm Việt Thịnh, anh là tên khốn nạn, anh tính để cho em chết ngạt phải không?"
"Ha ha, là do em quá kém cỏi, hôn bao nhiêu lâu thế rồi mà không học nổi cách lấy không khí, em nói xem, có phải IQ của em quá thấp rồi không."
"Hừ, đáng ghét, không muốn để ý tới anh nữa." Quách Thanh Tú quay mặt đi, tiếp tục thở hào hển.
Wister mỉm cười nói.
Khóe miệng Quách Thanh Tú hơi giật giật, cô từ từ lên tiếng, dì Trần đi ngay phía sau cô.
Cũng may mà có dì Trần đi theo, nếu không cô thực sự không quen việc sống một mình trong hoàn cảnh xa lạ.
"Dì Trần, chúng ta phải ở đây trong bao lâu?"
Quách Thanh Tú ngồi trên giường, hai tay ôm bụng, rất nhớ cảm giác ở trong nước.
Dì Trần vội vàng sắp xếp quần áo, cười cười: "Nếu cô Quách rất nhớ cậu chủ thì gọi một cuộc về hỏi đi, chưa biết chừng bây giờ cậu chủ đang lo cho cô Quách đấy?"
"Tôi đâu có nhớ anh ấy!" Quách Thanh Tú không hề gọi điện, cô đặt điện thoại xuống, từ từ đi tới trước khung cửa sổ, kéo chiếc rèm có viền hoa ra, nhìn về vùng biển rộng lớn ở phía xa xa.
Thực ra khu nhà ở gần biển này còn có vài căn biệt nữa, nhưng khoảng cách giữa các căn khá xa nhau.
Bờ biển ở đây toàn đá ngầm, không có bãi cái xinh đẹp như bờ biển trong nước, nói thật lòng, có vẻ khá buồn tẻ.
Quách Thanh Tú đi vài vòng, cầm điện thoại lên, bắt đầu gọi vào số của Lâm Việt Thịnh.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, đầu dây bên kia mới vang lên một giọng nói.
"Xin chào, tôi là Huỳnh Minh San, trợ lý của tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc đang họp."
Quách Thanh Tú khẽ khựng lại: "Ồ, không sao đâu, lát nữa tôi lại gọi cho anh ấy."
"Ôi, là cô Quách hả! Phiền cô đợi một lát, tôi đi hỏi lại."
Nhận ra được giọng của Quách Thanh Tú, Huỳnh Minh San lập tức đổi thái độ, cầm điện thoại bước nhanh ra ngoài cửa.
Quách Thanh Tú đợi mãi, một hồi lâu sau, trong điện thoại cuối cùng vang lên tiếng của Lâm Việt Thịnh.
"Đến nơi chưa?"
"Đúng vậy, đến rồi, bây giờ khá ổn, Lâm Việt Thịnh, anh có nhớ em không?"
Quách Thanh Tú nghe thấy giọng hắn, tâm trạng đã sáng ngời lên.
"Anh đang bận, lát nữa anh sẽ gọi lại cho em!"
Lâm Việt Thịnh không nói gì nhiều đã cúp điện thoại, Quách Thanh Tú có chút thất vọng, không giống với tưởng tượng của cô lắm.
Dì Trần nhìn gương mặt thất vọng của Quách Thanh Tú mà lập tức tiến tới an ủi: "Cô Quách, có phải cậu chủ bận lắm không?"
Quách Thanh Tú cười cười lắc đầu: "Tôi không sao đâu, dì Trần, dì cứ đi làm việc đi!"