Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 174 : Tôi thực sự bị bệnh sao

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Thái độ có phần lạnh nhạt của Lâm Việt Thịnh khiến trong lòng Quách Thanh Tú nảy sinh cảm giác không vui, nhưng nghĩ lại, có lẽ hắn thực sự bận rộn nên cô cũng không để ý lắm.



Ngày hôm sau, Wister kiểm tra cơ thể cho Quách Thanh Tú.



Chủ yếu là xét nghiệm máu, sau khi làm một số xét nghiệm thông thường, lấy mẫu máu của cô, đặt trong thùng thuốc.



"Cô Quách, bình thường cô có cảm nhận được một số cảm giác bất thường không?"



Quách Thanh Tú chần chừ trong chốc lát rồi nghiêm túc nói: "Có, có lúc cảm thấy vô cùng đau đớn, không thể nào chịu nổi..."



"Còn nữa, anh nhìn mắt tôi xem, đống tơ máu này là thế nào? Cả chuyện tóc tôi không ngừng rụng xuống..."



Tóc của Quách Thanh Tú bây giờ đã rụng đến mức không còn dày như lúc trước nữa.



Có lúc cô thậm chí không dám đi soi gương, sợ nhìn thấy bộ dạng của bản thân mình mà hết hồn.



Wister chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng cầm bút lên ghi lại mô tả của cô.



"Bác sĩ Wister, tôi bị làm sao vậy?"



"Ừm!" Wister suy nghĩ: "Có lẽ một là một số chứng bệnh tổng hợp đặc biệt của thời kỳ mang thai, nhưng những chuyện này tạm thời không ảnh hưởng gì đứa trẻ trong bụng, còn về tình hình cụ thể, phải đợi khi có kết quả phân tích mẫu máu, tôi mới có thể cho cô một câu trả lời chính xác. Trước khi chưa có kết luận của tôi, cô đừng nghĩ lung tung, ngoài ra còn phải bổ sung dinh dưỡng..."



"Nhưng tôi không thấy thèm ăn gì cả!"



"Đúng vậy, phụ nữ trong thời kỳ mang thai có khẩu vị không tốt lắm, cho nên tôi ghi một số thực đơn trước, để dì Trần đi nấu, cô ăn ít nhưng chia làm nhiều bữa..." Câu trả lời của Wister tuy rằng không tường tận lắm nhưng cũng khích lệ Quách Thanh Tú rất nhiều.



Bây giờ hi vọng lớn nhất của cô là bé con có thể ra đời bình an, còn về việc cô mắc bệnh gì, điều này chẳng hề quan trọng.



Cô không sợ đau, vì bé con, cô phải làm một người mẹ dũng cảm.



Lúc ở nhà họ Lâm, ngoài dì Trần ra còn có một đầu bếp theo cùng.



Quách Thanh Tú phát hiện ra sức ăn của mình cũng càng ngày càng tệ, trước kia lúc còn nghèo khổ có rất nhiều thứ muốn ăn mà không ăn được; nhưng bây giờ, đối diện với một bàn đầy sơn hào hải vị, cô lại không muốn ăn chút nào.



Dường như đã quen với xa hoa, không thể nào quay về với cảnh bần hàn được nữa.



Lâm Việt Thịnh đã chiều hư cái miệng của cô rồi.



Dì Trần bưng một bát canh gà bước vào, cười cười bảo: "Trước khi đi cậu chủ đã dặn cẩn thận, canh gà này nhất định phải hớt lớp dầu ở bên trên, nếu không cô Quách cảm thấy ngấy sẽ buồn nôn."



Quách Thanh Tú mỉm cười, Lâm Việt Thịnh có tâm tư này ư?/



Trước kia cô chỉ cảm thấy hắn là một tên nhà giàu thừa kế gia sản mà không có đầu óc, vừa phong lưu vừa băng hoại đạo đức.


"Không sao, chúng ta đi kiểm tra đi!"



Quách Thanh Tú cố gắng để duy trì sự bình tĩnh.



Phần kiểm tra sản khoa tiếp đó lại khiến Quách Thanh Tú rất yên tâm, bé con rất khỏe mạnh, cơ thể cô không có gì bất thường. Tất cả dấu hiệu cho thấy, cô không bị bệnh, điều duy nhất khiến cô đau đớn là loại virus sinh học đó, đang từ từ xâm nhập vào mạch máu của cô.



Từ lúc kiểm tra xong cho đến khi về nhà, Quách Thanh Tú yên lặng đến đáng sợ.



Dường như cô đang chờ đợi điều gì đó, lại giống như đang sợ hãi điều gì đó.



"Cô Quách, có phải cô thấy không thoải mái không?" Dì Trần cuối cùng cũng phát hiện ra sự bất thường của cô.



"Dì Trần, dì cứ làm việc đi, đừng lo cho tôi, tôi rất ổn!"



Đến cửa nhà, vừa vặn gặp phải bác sĩ Wister.



"Cô Quách, đúng lúc tôi đang định đi tìm cô, đây là loại thuốc tôi mới kê đơn, mỗi ngày cô uống hai lần..."



Wister cầm một đống lọ thuốc tới, mỉm cười đón đường Quách Thanh Tú.



Quách Thanh Tú nhận lấy mấy lọ thuốc, liếc mắt nhìn qua, bên trên toàn chữ tiếng Anh, Quách Thanh Tú đọc không hiểu nên trả lại cho bác sĩ Wister.



"Thuốc của nước ngoài, tôi đọc không hiểu gì, không uống..."



"Ôi, cô Quách, những thứ thuốc này đều giúp ích cho cơ thể cô, cô nhất định phải uống!"



Wister đuổi theo sau lưng Quách Thanh Tú chạy lên tầng, Quách Thanh Tú đột ngột dừng lại, lừng lững nhìn thẳng vào bác sĩ.



"Tôi chỉ mang thai thôi chứ có phải bệnh nhân đâu, tại sao tôi phải uống thuốc? Uống thuốc có hại cho em bé, anh đừng ở đây lừa tôi."



Wister gãi đầu: "Ôi, tôi phải giải thích với cô thế nào đây. Thực ra những thứ này không phải thuốc, chỉ là thuốc bổ bình thường, gia tăng sức đề kháng."



Quách Thanh Tú trừng mắt nhìn anh ta: "Nếu đã không phải thuốc, vậy thì tôi càng không uống."



Hết người này đến người khác lừa dối cô, tưởng cô là con ngốc chắc? Cô không bị lừa đâu.



"Cô Quách, nếu như không uống, các triệu chứng của cô sẽ nặng thêm, điều này cũng không tốt cho cô và đứa bé..."



Quách Thanh Tú nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén: "Triệu chứng gì của tôi sẽ nặng thêm?"



"Thì là, thì là..." Wister đột nhiên nhớ ra là mình đã lỡ lời, muốn tiếp tục che giấu.



"Bác sĩ Wister, tôi nhớ ra rồi, bao giờ anh định báo kết quả kiểm tra máu cho tôi biết?"