Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 175 : Anh dám cưới cô ấy

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


"Ờm..." Bác sĩ Wister vốn nói tiếng Trung rất tốt, đột nhiên bị hỏi, anh ta không biết nên giải thích với Quách Thanh Tú thế nào.



"Có phải Lâm Việt Thịnh bảo anh không được nói với tôi không?"



Quách Thanh Tú dồn ép anh ta, từng bước từng bước ép buộc, khiến Wister không còn đường lui nữa.



"Cô Quách, mọi chuyện không như cô nghĩ đâu, thực sự có thể có thuốc giải, cậu chủ Lâm đang cố gắng."



Bác sĩ Wister giải thích với vẻ bất lực, anh ta tưởng rằng Quách Thanh Tú đã biết từ lâu rồi.



Nhưng, bây giờ có được câu trả lời như vậy từ chỗ Wister, trong lòng Quách Thanh Tú coi như hiểu rõ.



Cô mệt mỏi quay người, đi về phía phòng ngủ trên tầng.



Nằm ngửa trên chiếc giường rộng lớn, Quách Thanh Tú lặng lẽ rơi nước mắt.



Buổi sáng ngày hôm sau, cô nhận được cuộc gọi từ Dương Diệp Sơn.



"Thực ra tôi không muốn..."



"Anh cứ nói thẳng đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi..."



Quách Thanh Tú lạnh lùng ngắt ngang câu nói do dự của Dương Diệp Sơn, trên thực tế, cô đã thức trọn một đêm.



Chờ đợi trong đau khổ...



"HVE... Đây là tên của loại virus, không dễ chữa trị, thuốc giải rất khó tìm, nhưng sẽ không nguy hại đến tính mạng quá nhanh." Dương Diệp Sơn bình tĩnh nói.



Trái tim Quách Thanh Tú đã run rẩy không ngừng, cô gần như không cầm nổi điện thoại nữa.



Hết lần này đến lần khác được chứng thực.



"Cô sẽ không đến mức chịu không nổi chứ?"



Dương Diệp Sơn thấy Quách Thanh Tú hồi lâu không có phản ứng gì, lo lắng cất tiếng hỏi.



"Không, tôi rất ổn, cảm ơn anh!"



Quách Thanh Tú cúp điện thoại trong cảm giác chết lặng.



Cô vẫn luôn cho rằng mình rất kiên cường, rất dũng cảm, hóa ra bản thân cô yếu đuối thế này.



HVE...



Lâm Việt Thịnh, tại sao anh đối xử với tôi như thế?



Hai bàn tay Quách Thanh Tú không ngừng run lên, không thể nào khống chế được, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Lê Hùng Việt, tôi là dì Trần đây, cậu chủ đâu rồi?"



"Cậu chủ đang bận, có chuyện gì dì cứ nói với tôi đi!"



"Là thế này, hôm nay không biết có chuyện gì mà cô Quách đùng đùng quậy lên, gào thét đòi quay về. Cậu bảo cậu chủ gọi một cuộc điện thoại tới an ủi cậu chủ đi."



Lê Hùng Việt nghe xong, im lặng hồi lâu rồi nghiêm túc nói.



"Mấy hôm nay tâm trạng cậu chủ cũng không tốt, dì nhất định phải an ủi được cô Quách, sau hôm nay, cùng lắm là qua ngày mai, ngày kia nhất định cậu chủ sẽ đến Hong Kong đón cô Quách về, dì nhất định đừng để sai sót nhé!"



Dì Trần gật đầu lia lịa, cúp điện thoại mà dì Trần toát mồ hôi lạnh khắp người.



Ở góc ngoặt của cầu thang, Quách Thanh Tú bình tĩnh nghe hết cuộc điện thoại, lặng lẽ đi về phòng.



Quách Thanh Tú nằm trên giường, từ từ bình tĩnh lại, theo trực giác của cô, chắc chắn Lâm Việt Thịnh còn chuyện gì đó không thể để người ta biết được muốn giấu cô.



Nếu như hắn thực sự cảm thấy hạ độc cô là vì báo thù, vì giày vò cô, hắn không thể vứt bỏ cô ở Hong Kong.



Với tính cách của hắn, đáng lẽ hắn nên vờn cô như trò mèo vờn chuột.



Hắn sẽ đích thân giày vò cô mới phải.



Quách Thanh Tú cảm thấy đầu mình rất đau, qua một lúc, cô lại gọi cho Dương Diệp Sơn.



"Xin chào, tôi là Quách Thanh Tú..."



Đầu dây bên kia của điện thoại vang lên tiếng đấu kiếm.



Một lát sau, giọng nói có vẻ kiêu ngạo của Dương Diệp Sơn vang lên.



"Quyết định đi theo tôi rồi hả?"



Quách Thanh Tú khẽ cười: "Tất nhiên không có khả năng này, bây giờ anh vẫn ở Hong Kong à?"



"Ừ, vẫn đang ở cảng Victoria, có điều ngày kia sẽ rời khỏi đây, nếu cô muốn đi cùng tôi thì phải nghĩ cho rõ ràng đấy, tránh khỏi hối hận, cơ hội không có lần hai đâu."



"Hờ hờ, tôi cũng muốn... Có điều hiển nhiên tôi còn việc quan trọng hơn để làm, Diệp Sơn, anh có thể giúp tôi một việc không?"



"Ừm, làm việc cho người đẹp là niềm vinh hạnh của tôi!"



"Tôi muốn rời khỏi đây..." Quách Thanh Tú đè thấp giọng, khẽ khàng nói xong.



Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân vang lên, Quách Thanh Tú chưa kịp cúp máy, bóng dáng dì Trần đã xuất hiện ở cửa phòng.



"Cô Quách, đến giờ uống thuốc rồi..."