Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 179 : Từng bước từng bước đi về phía vực sâu
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
"Chiếc váy cưới này rất không xứng với khuôn mặt cô, cả kiểu tóc nữa, thật không hiểu nổi, lúc trước cô đã học thiết kế thời trang kiểu gì." Quách Thanh Tú đứng trước mặt Dương Hà Khuê, khom người nhặt điều khiển, vươn tay nhấn vào nút tắt ti vi.
Dương Hà Khuê thu ánh mắt lại, chuyển sang nhìn Quách Thanh Tú, cơ thể cô ta thoáng ngửa về sau, dựa người lên ghế salon.
Nhìn chằm chằm Quách Thanh Tú rất lâu, cô ta đột nhiên cười khẽ.
"Cô cười cái gì?" Quách Thanh Tú không nhịn được hỏi.
Dương Hà Khuê thôi cười, nghiêm túc nói: "Tôi nhớ cô đã từng nói, cô nhất định sẽ là người thắng sau cùng, bây giờ nhìn lại, cô đã thua rồi."
"Vậy sao? Tôi không thấy mình đã thua..." Quách Thanh Tú rất trang trọng ngồi xuống ghế salon trước mặt Dương Hà Khuê, nhìn cô ta không hề sợ hãi.
"Không thua? Đừng lừa mình dối người nữa, tôi đã kết hôn với Lâm Việt Thịnh, bọn tôi đã cử hành hôn lễ, bọn tôi đã nhận giấy đăng kí kết hôn, tôi đã mặc váy cưới, cô nhìn xem, váy cưới này là Lâm Việt Thịnh tự tay chọn cho tôi đó..."
Dương Hà Khuê nói xong, còn cao giọng cười khẽ: "Tối qua bọn tôi còn ân ái, làm ba lần, anh ấy rất hài lòng, mặc dù lúc cao trào, anh ấy gọi tên cô, nhưng tôi không không quan tâm, bởi vì anh ấy ở trong cơ thể của tôi, đây mới là điều quan trọng nhất..."
Sắc mặt Quách Thanh Tú đột nhiên trắng bệch, trong lòng bị cơn giận lấp kín.
Lâm Việt Thịnh, anh đúng là tên khốn kiếp, ngay cả loại chuyện này mà anh cũng dám làm với cô ta.
Thấy biểu tình châm biếm đầy mong đợi của Dương Hà Khuê, Quách Thanh Tú đột nhiên cảm giác được mình đã bị lừa.
Cô lại ngồi thẳng người, khẽ cười.
"Vậy ư? Anh ấy gọi tên tôi, vậy chứng minh người trong lòng anh ấy là tôi! Cử hành hôn lễ với cô thì đã sao, cô là người rõ nhất tại sao anh ấy lại làm những chuyện này với cô. Nếu như không phải bởi vì cô hèn hạ vô sỉ, sao anh ấy có thể làm như vậy?"
Sắc mặt Dương Hà Khuê có chút lúng túng, rất lâu sau mới khôi phục lại vẻ ung dung, cười khẽ.
"Quá trình không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất, bây giờ, tôi mới là nữ chủ nhân của nơi này, còn cô chẳng là gì cả."
Quách Thanh Tú lười tranh luận mấy đề tài vô bổ này với cô ta.
"Đừng nói mấy thứ có có không không này nữa, bây giờ, tâm nguyện của cô đã đạt được, mau mang thuốc giải ra đây!"
Dương Hà Khuê cong khoé môi, nở nụ cười lạnh lẽo.
"Không có thuốc giải!"
"Cái gì?" Quách Thanh Tú giận đến phổi sắp nổ tung, cô ta chơi đùa Lâm Việt Thịnh trong lòng bàn tay, bây giờ lại còn nói không có thuốc giải.
Quách Thanh Tú run rẩy, vứt con dao dính máu lên bàn, gần như suy sụp ngồi xuống sàn.
"Giam cô ta lại, từ giờ trở đi, không cho cô ta ăn uống, để cô ta đói bụng, xem cô ta còn chống đỡ được bao lâu..."
Quách Thanh Tú nhìn vết máu trên hai tay mình, cô không ngừng run rẩy.
“Cô Quách, tôi đỡ cô đi lên lầu nghỉ ngơi”
Dì Trần run sợ kinh hãi từ trong phòng đi ra, lúc vừa mới nhìn thấy Quách Thanh Tú xả giận, bà cũng bị doạ sợ gần chết.
Xem ra cô Quách này cũng không phải là một chủ nhân dịu dàng dễ ăn hiếp, hạ dao mạnh như thế, thật là đáng sợ.
"Dì Trần, tôi không sao, dì đi pha chút nước nóng cho tôi, tôi muốn ngâm mình một chút..."
"Được, được!" Dì Trần lập tức đi làm.
Quách Thanh Tú nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, hai tay cô chậm rãi vuốt ve bụng mình.
Cục cưng, mẹ sẽ không để con có chuyện gì, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách cứu con.
Trong phút chốc, dòng lệ nóng liên tục trào ra.
Đứa nhỏ này, là kết tinh tình yêu của cô và Lâm Việt Thịnh, cho dù cô không thể sống, cũng phải liều mạng sinh hạ đứa bé này.
Qua rất lâu, Quách Thanh Tú đã bình tĩnh lại, ngâm nước nóng một hồi, thả lỏng cảm xúc của mình.
"Dì Trần, đi gọi bác sĩ Wister đến đây, tôi muốn nói chuyện với anh ta..."
Trong bóng đêm, trên ban công ngoài trời, gió đêm thổi lất phất, có chậu hoa Dạ Hương toả ra mùi thơm thanh mát.
Quách Thanh Tú bưng nước trái cây, ngồi đối diện với Wister, chậm rãi uống một hớp.
"Có một vấn đề, tôi muốn hỏi anh cho rõ."
“Xin cô Quách cứ hỏi, tôi rất sẵn lòng dốc sức vì cô.”
Quách Thanh Tú buông ly thủy tinh xuống, nghiêm túc nói: "Tôi còn lại bao nhiêu thời gian?"