Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 180 : Để chúng ta gặp nhau dưới địa ngục đi
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
“Chuyện này…” Bác sĩ Wister có hơi khó xử: “Rất khó nói, lâu thì được một năm còn ngắn thì có thể chỉ được ba đến bốn tháng…”
Quách Thanh Tú bấm ngón tay nhẩm tính, bây giờ cô mang thai đã được năm tháng bảy ngày rồi. Nếu cho cô thêm thời gian bốn tháng nữa, chắc có thể sinh đứa nhỏ ra được rồi.
Vậy là đủ rồi!
Quách Thanh Tú mỉm cười: “Tôi muốn biết đứa bé có bị lây nhiễm loại mầm bệnh này không, bác sĩ có thể xét nghiệm giúp tôi được chứ?”
“Bây giờ thì không được, đợi đến khi sáu tháng, tôi sẽ giúp cô xét nghiệm máu cuống rốn!”
“Trước kia bác sĩ có từng gặp ca bệnh nào như thế này không ạ?”
Bác sĩ Wister nhún nhún vai: “Căn bệnh này thuộc loại bị tổ chức y tế thế giới WHO ban lệnh cấm nghiên cứu, nên chúng tôi chỉ tham khảo những kinh nghiệm ngày trước thôi. Phải biết đó là chuyện rất lâu về trước rồi, còn giống như cô đang mang thai bây giờ thì chưa có tiền lệ nào cả.”
“Vây bây giờ tôi và Dương Hà Khuê đều bị lây bệnh, ai trong hai chúng tôi sẽ phát bệnh trước?”
“Câu hỏi này tôi có thể cho cô một đáp án chính xác, có lẽ Dương Hà Khuê sẽ phát bệnh trước. Dù cô ấy bị lây bệnh sau cô, nhưng tình trạng sức khỏe của cô ấy rất kém, cơ thể khỏe mạnh có thể chịu đựng được sự tấn công của căn bệnh hơn thể trạng yếu. Đương nhiên cô đang mang thai, so sánh mà nói thì sẽ yếu hơn những người khỏe mạnh một chút, vì thế cô cần phải tăng chất dinh dưỡng lên…”
“Tình trạng sức khỏe của Dương Hà Khuê không tốt sao?” Quách Thanh Tú hơi kinh ngạc.
“Ừm, không phải không tốt mà là vô cùng kém. Cô ấy bị lây bệnh giang mai, hơn nữa còn nghiện ma túy…”
Câu trả lời của Wister khiến Quách Thanh Tú cực kỳ ngạc nhiên: “Sao cô ấy lại bị lây bệnh giang mai chứ?”
“Chuyện này tôi biết, cô Quách!” Lê Hùng Việt đi ra giải thích nói: “Ngày trước, để ép cô ta giao ra thuốc giải, cậu chủ đã nhốt cô ta ở khu đèn đỏ mấy ngày, rồi bắt cô ta tiếp khách… Nghiện ma túy thì chắc là cô ta tự hít, để gây tê dại sự đau đớn trên cơ thể!”
Quách Thanh Tú đột nhiên hiểu ra tâm lý vặn vẹo của Dương Hà Khuê.
Thì ra căn bản là cô ta không định cứu cô, tất cả chỉ là mộng tưởng trước khi chết của cô mà thôi.
Lâm Việt Thịnh ở bệnh viện chưa được mấy hôm đã về nhà, tay trái hắn vẫn bị bó bột, nhưng trạng thái tinh thần của hắn lại rất tốt.
Nếu không phải nghĩ tới những chuyện sắp phải đối mặt, tâm trạng của hai người vẫn sẽ rất vui vẻ.
Trên bàn ăn bày ngày càng nhiều các món rau, trừ thuốc bổ dinh dưỡng theo quy định mỗi ngày ra, Quách Thanh Tú còn phải uống các loại protein mà Wister kê để tăng sức đề kháng nữa.
Mặc dù từng giây từng phút họ đều nghĩ hết mọi biện pháp để ngăn chặn, nhưng vẫn không sao ngăn được bước phát triển của mầm bệnh.
Lúc ăn cơm, Quách Thanh Tú đang ăn thì ngừng lại.
Lâm Việt Thịnh vẫn đang gắp thức ăn vào trong bát cho Quách Thanh Tú.
“Nếm thử món trứng cá muối này xem…”
Thức ăn được đặt vào trong bát của Quách Thanh Tú, thấy mặt của cô cúi xuống.
“Vậy cô có giữ lại cho tôi chút hi vọng nào không?”
“Nếu tôi nói virus lây bệnh trong người của Quách Thanh Tú không phải là do tôi gây ra, anh có tin không?”
Dương Hà Khuê đột nhiên lên tiếng, Lâm Việt Thịnh hơi khựng lại: “Cô đang nói láo, cô lừa tôi…”
Dương Hà Khuê bỗng nhiên giãy giụa ngồi dậy, cô ta giơ tay cầm lấy con dao trên bàn rồi đâm thẳng vào người mình.
Vốn dĩ cơ thể cô cũng cạn kiệt rồi, một loạt động tác này dường như đã làm tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cô ta.
Nhưng cô ta vẫn làm được rồi, đây có lẽ là biểu hiện đột nhiên khỏe mạnh lúc sắp chết.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, Lâm Việt Thịnh muốn ngăn lại nhưng đã không còn kịp nữa.
Lê Hùng Việt đang định bước lên trước thì bị Lâm Việt Thịnh cản lại: “Kệ cô ta đi! Dù sao cô ta cũng không chịu nói.”
Hai tay Dương Hà Khuê nắm chặt lấy con dao, cả người cô ta chầm chậm ngửa ra sau, máu tươi thuận theo lưỡi dao chảy ra ngoài giống như một dòng suối nhỏ màu đỏ chảy nhỏ giọt tào thành dòng, từ từ dọc theo sàn nhà phòng khách màu trắng chảy xuống chỗ thấp…
Tính mạng của cô ta cũng bị dòng suối nhỏ này chậm rãi đưa đi rồi.
“Lâm Việt Thịnh, không phải tôi…”
Giọng nói trong miệng nhỏ dần, cô ta dường như có hơi không cam Tú giơ một cánh tay khác ra định túm lấy tay Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh ở gần trong gang tấc, nhưng hắn không muốn nắm lấy tay cô ta. Mặc dù cô ta sắp chết đi chăng nữa, hắn cũng không thèm chìa tay chạm vào cô ta.
Giấc mộng của Dương Hà Khuê cuối cùng hoàn toàn tan vỡ từ đây.
Hắn không yêu cô ta, trước giờ chưa từng yêu cô ta. Dù là chết, hắn cũng chẳng thèm bố thí cho cô ta một chút ít nào cả.
Khóe môi Dương Hà Khuê dâng lên một nỗi niềm đau khổ.
“Kiếp này… tôi sống rất mệt… không phải là tôi… hạ thuốc… là… là…”
Lâm Việt Thịnh nghe thấy câu lẩm bẩm vụn vặt cuối cùng này, hắn phủ phục người xuống dán sát tai gần Dương Hà Khuê. Cuối cùng hắn đã nghe rõ chữ cuối cùng đó, nhưng rốt cuộc cô ta có ý gì thì hắn lại không hiểu.
Dương Hà Khuê nói xong câu này thì đôi mắt đờ ra.
Lê Hùng Việt ngơ ngác nhìn Lâm Việt Thịnh đứng dậy.
“Cô ta nói là ai ạ?”
Sắc mặt của Lâm Việt Thịnh lạnh lùng như được phủ một tầng sương lạnh: “Mang cái xác chết này ra ngoài hỏa thiêu!”
Lâm Việt Thịnh không thèm nhìn Dương Hà Khuê thêm cái nào nữa, hắn trực tiếp đi ra ngoài.