Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 183 : Để anh dẫn em đi

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Ánh mặt trời nhàn nhạt che phủ thân thể hai người, cả hai đều được bao bọc với ánh sáng màu vàng ấy.



Một màn này đẹp tới mức khiến cho người ta hít thở không thông.



“Ngày mai chúng ta đi mua thêm một ít quần áo cho con đi!”



Quách Thanh Tú đề nghị.



“Trước kia mua nhiều như vậy, chưa chắc con đã mặc hết…”



“Ha ha, đúng vậy, trước kia đều là mua quần áo trẻ sơ sinh em muốn mua lớn hơn một chút, một tuổi, hai tuổi, ba tuổi, toàn bộ đều mua…”



Sắc mặt Lâm Việt Thịnh lại trầm xuống, hắn không thích Quách Thanh Tú nói ra mấy lời như di ngôn.



“Không cần mua! Ngủ với anh một giấc đi!”



Lâm Việt Thịnh bá đạo ôm Quách Thanh Tú vào ngực, chóp mũi hắn đỉnh chóp mũi cô, hai người gần sát nhau như vậy, khí tức dịu dàng truyền qua trao đổi lẫn nhau.



“Sau này không cho em nói mấy lời như vậy nữa, có nghe không, anh sẽ không để em xảy ra chuyện.”



Lâm Việt Thịnh bá đạo nói tiếp, Quách Thanh Tú cũng không phản bác chỉ cười khanh khách sau đó giơ tay nắm tóc Lâm Việt Thịnh.



Mái tóc đen của Lâm Việt Thịnh tỏa sáng, mỗi một sợi đều rất cứng.



Quách Thanh Tú nheo mắt lại, cô đang nghĩ trước kia tóc của cô cũng nhiều như vậy.



Hai người cứ dính nhau như vậy, nằm cả ngày cũng không cảm thấy buồn bực.



Thật ra, cho dù Quách Thanh Tú không nói, trong lòng Lâm Việt Thịnh cũng đang có một chiếc đồng hồ báo thức đang không ngừng nhích tới nhích lui.



Giống như âm thanh thời gian trôi qua đang vô hạn phóng đại trong đầu hắn.



Hắn muốn nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, không buông ra nữa.



Ban ngày, phần lớn thời gian, Lâm Việt Thịnh đều ở chung với Quách Thanh Tú, bất luận cô có yêu cầu gì, cô muốn đi đâu, hắn đều ở bên cạnh cô.



Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, Quách Thanh Tú đau đớn càng lúc càng thường xuyên.



Đau đớn thời gian dài khiến cho cơ thể cô suy yếu dần từng chút từng chút một.



Trong bóng đêm yên tĩnh, một cơn đau đớn vừa trôi qua, Quách Thanh Tú nằm trên giường mơ mơ màng màng muốn ngủ.



Lâm Việt Thịnh cầm tay trái đã chết lặng của cô, dùng sức xoa bóp.



Hắn hi vọng xoa bóp như vậy sẽ giúp cho cơ thể cô không bị hoại tử,



Trong lúc ngủ mơ, Quách Thanh Tú có hơi bất an, lông mi dày run nhè nhẹ, trong miệng lẩm bẩm nói vài câu gì đó.



Lâm Việt Thịnh cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi Quách Thanh Tú, hôn một cái thật sâu xong, hắn ngẩng đầu, chăm chú nhìn cô thật lâu.
Quách Thanh Tú ngồi xuống sofa, dì Trần bưng mận đã rửa sạch và cắt sẵn đặt lên bàn.



Quách Thanh Tú dùng tăm ghim ăn, vừa ăn vừa xem tivi.



“Tin tức mới nhất của chúng tôi: CEO tập đoàn Tăng Thế - Tăng Thanh Hải vừa báo án hôm nay, ba của anh ta mất tích một cách bất thường, cho tới bây giờ, chưa có bất kỳ manh mối nào, ngài Tăng Thanh Hải đã treo giải thưởng gần ba tỷ rưỡi để tìm kiếm tung tích cả ba mình, nếu ai nhìn thấy thì mong gọi tới số điện thoại **”



Quách Thanh Tú nghe tới đó lập tức cầm điện thoại lên, gọi vào số điệ thoại của Tăng Thanh Hải.



“Anh Hải, bác Tăng xảy ra chuyện gì vậy?”



“Ba của anh mất tích rồi.”



“Chuyện từ khi nào? Sao em không biết gì cả?”



“Là vào ba ngày trước, bình thường, anh rất ít khi ở chung với ông ấy…”



Sau khi hôn lễ của Quách Thanh Tú và Tăng Thanh Hải xảy ra gièm pha, quan hệ giữa Tăng Thanh Hải và ba quả thật căng thẳng vô cùng.



“Vậy có phải bác ấy rời nhà ra ngoài không?” Quách Thanh Tú quan tâm hỏi thăm.



“Thanh Tú, em không cần lo lắng những việc này, anh sẽ nghĩ cách tìm ra ông ấy.”



“Anh Hải, có cần em giúp…”



“Ha ha, cô bé ngốc, em lo dưỡng thai cho tốt, bên anh có tin tức tốt sẽ báo cho em biết.”



Quách Thanh Tú đang nói chuyện với Tăng Thanh Hải, Lâm Việt Thịnh đã tắm rửa xong, từ trong phòng tắm đi ra.



Nửa thân trên cường tráng còn dính bọt nước, tóc ngắn ẩm ướt, trông có vẻ vô cùng gợi cảm, hấp dẫn. Một cái khăn trắng quấn bên hông, chặn lại khí tức nam tính mê người.



“Gọi điện thoại cho ai thế?”



Quách Thanh Tú cũng không giấu giếm: “Vừa rồi em xem tin tức, nghe nói bác Tăng mất tích, em gọi điện thoại an ủi anh Hải một chút.”



Sắc mặt Lâm Việt Thịnh u ám, hắn ngồi xuống bên cạnh Quách Thanh Tú: “Còn bác Tăng? Tên khốn kia làm hại nhà họ Quách như thế mà em còn chê ít à?”



Quách Thanh Tú im lặng: “Thật ra, tất cả đều là chuyện đời trước, em chỉ lo lắng cho anh Hải… Anh tức giận à?”



“Ừ!” Lâm Việt Thịnh trầm giọng hừ một tiếng, sau đó chuyển mắt về nơi khác.



“Này, anh sẽ không nhỏ nhen như vậy chứ, em chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi mà!”



Lâm Việt Thịnh híp mắt nhìn cô: “Không được, sau này không được gọi cho anh ta nữa, anh sẽ ghen!”



“Phì!” Quách Thanh Tú nở nụ cười, cô leo vào trong ngực Lâm Việt Thịnh từ trên ghế sofa, chủ động dâng lên cặp môi thơm.



“Được rồi, đừng giận nữa, sau này em không gọi, được chưa?”