Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 184 : Thì ra thật sự là anh làm
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Thấy Quách Thanh Tú chủ động chịu thua, Lâm Việt Thịnh cảm thấy rất vui vẻ. Hắn ôm Quách Thanh Tú đặt lên đùi mình: “Anh không mong em lại gặp phải chuyện gì nữa. Hiểu chưa?”
Quách Thanh Tú nghịch caravat của Lâm Việt Thịnh: “Ha ha, anh nghĩ nhiều quá rồi đấy. Anh cảm thấy anh Hải sẽ làm tổn thương em à? Lâm Việt Thịnh, anh hẹp hòi ghê. Trước kia đúng là anh Hải có thích em thật, nhưng bây giờ anh ấy đã kết hôn rồi mà, có lẽ cũng sắp có con luôn rồi. Sao anh ấy còn nhớ em nữa chứ?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Việt Thịnh vẫn đen sì, ở nơi mà Quách Thanh Túkhông phát hiện, đôi mắt đen sâu thẳm dần trở nên âm u đen tối.
Quách Thanh Tú không chú ý tới sắc mặt của Lâm Việt Thịnh mà vẫn lải nhải.
“Anh có thể hỏi thăm tin bác Tăng giúp em được không? Anh quen biết nhiều người ở thành phố S, có nhiều mối quan hệ, giúp em một chút đi…”
Quách Thanh Tú nói xong, thấy Lâm Việt Thịnh không có phản ứng gì cả. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lâm Việt Thịnh đang ngẩn người.
Cô vỗ nhẹ lên mặt hắn: “Ê, Lâm Việt Thịnh, rốt cuộc anh có nghe thấy em nói gì không vậy?”
Lâm Việt Thịnh chậm rãi cúi đầu, đặt Quách Thanh Tú trên sofa.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, hắn đứng dậy.
“Anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến, sẽ về muộn. Em ở nhà ăn cơm trước đi nhé.”
“Ê…”
Quách Thanh Tú đuổi theo, Lâm Việt Thịnh đã đi ra ngoài.
Sau lưng hắn, Lê Hùng Việt bám sát theo sau.
Sau khi Lâm Việt Thịnh rời đi, Quách Thanh Tú cũng không rảnh rỗi. Cô lấy sổ điện thoại của mình ra, bắt đầu gọi điện thoại cho từng người để hỏi. Sau đó lại lên mạng viết bài, xem thử có ai biết tung tích của bác Tăng không.
Cô hy vọng mình có thể cố gắng hết sức giúp đỡ Tăng Thanh Hải. Dù sao thì anh ấy cũng từng đối xử với cô rất tốt.
Nhưng vẫn không tìm được tung tích của bác Tăng. Mỗi ngày, Quách Thanh Tú sẽ rút ra một chút thời gian để gọi điện cho Tăng Thanh Hải, hy vọng có thể an ủi anh.
Bé cưng sắp được bảy tháng, bắt đầu trở nên hoạt bát ở trong bụng Quách Thanh Tú.
Chiều hôm nay, Quách Thanh Tú bỗng nhận được một tin nhắn. Tin nhắn được gửi tới từ số điện thoại của Tăng Thanh Hải.
Bên trên chỉ có mấy chữ.
“Cứu anh với! Cẩn thận Lâm Việt Thịnh…”
Quách Thanh Tú nhớ tới mấy ngày nay thấy Lâm Việt Thịnh về muộn, cùng với vết máu trên người hắn, trong lòng cô nảy sinh dự cảm chẳng lành.
Chẳng lẽ đã Lâm Việt Thịnh ra tay với Tăng Thanh Hải rồi? Nếu thật sự là hắn ra tay thì chẳng trách cả thành phố S đều không tìm thấy tung tích của bác Tăng.
“Ọc!” Tăng Thanh Hải phun một ngụm máu tươi trên mặt đất.
“Ha ha… Lâm Việt Thịnh, anh chỉ có chút năng lực đó thôi sao?”
“Đừng có nói Quách Thanh Túvới mày nữa! Mày mới là kẻ không có tư cách nhắc tới cô ấy trước mặt tao nhất!”
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh trở nên lạnh lẽo. Nếu có thể, hắn sẽ giết chết thằng cha đạo đức giả trước mắt này ngay lập tức.
“Anh dựa vào đâu mà cho rằng người hạ độc là tôi chứ?”
“Trước khi chết, Dương Hà Khuê đã nói ra tên mày. Tuy rằng tao không muốn tin vào điều đó, nhưng ngoài mày ra, tao thật sự không nghĩ ra ai sẽ làm ra chuyện này.”
“Ha ha… Lâm Việt Thịnh, xem ra anh hết cách rồi đúng không? Anh luôn mồm nói yêu Quách Thanh Tú, anh nhìn xem bây giờ anh mang đến thứ gì cho cô ấy? Mầm độc tra tấn? Còn có một đứa bé tàn tật?”
“Bốp!”
Lâm Việt Thịnh bị chọc giận, đạp một cú thật mạnh.
Tăng Thanh Hải phun ra một ngụm máu tươi, dính lên người Lâm Việt Thịnh.
“Cậu chủ…”
Lê Hùng Việt vội vàng xông vào từ bên ngoài.
“Chuyện gì?”
Lâm Việt Thịnh cầm khăn tay lau máu dính trên tây trang, bình tĩnh hỏi.
“Cô Quách đến đây. Cô ấy chặn ở cửa, nói nhất định phải đi vào…”
“Chẳng lẽ cậu không nói với cô ấy là tôi không có ở đây à?” Lâm Việt Thịnh nhăn mày lại.
“Tôi… Tôi… Cô Quách nói cô ấy tận mắt thấy cậu đi vào, hơn nữa… Cô ấy còn dẫn theo Lý Vi Vi đi vào. Cô ấy nói nếu cậu chủ không nói rõ ràng thì cô ấy sẽ không rời đi.”
Cô nàng ngốc này, lại bắt đầu gây phiền toái nữa rồi.
Lâm Việt Thịnh liếc nhìn Tăng Thanh Hải: “Cho mày chút thời gian để suy nghĩ cho kỹ. Tốt nhất là sau khi tao trở về thì cho tao một câu trả lời rõ ràng. Nếu không, tập đoàn Tăng Thị của mày sẽ đổi sang họ Lâm.”
Ánh mắt Tăng Thanh Hải có một chút đắc ý, lạnh lẽo lại tàn khốc.
Lâm Việt Thịnh, cuộc chiến này, anh thua chắc rồi.