Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 185 : Muốn tôi hay muốn cô ta

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


“Lâm Việt Thịnh, đồ khốn khiếp, anh mau ra đây cho tôi…”



Lâm Việt Thịnh vừa đi ra cửa thì nghe thấy tiếng kêu gào điên cuồng của Quách Thanh Tú. Hắn nhăn mày càng chặt.



Chỉ biết cô ấy sẽ phát điên như vậy. Hắn đã nghĩ mọi cách để lừa cô, nhưng không ngờ rằng vẫn bị cô phát hiện.



Quách Thanh Tú bị hai vệ sĩ chặn ở cửa. Thấy Lâm Việt Thịnh, cô ngừng lại, đôi mắt chứa đầy lửa giận trừng hắn một phát.



“Cậu chủ, cô Quách vẫn muốn đi vào.”



Lâm Việt Thịnh phất tay, hai vệ sĩ ngăn cản Quách Thanh Túlập tức lui ra ngoài.



Quách Thanh Tú chạy vào trong một cách liều lĩnh.



Lâm Việt Thịnh vung tay lên, giữ chặt cô lại.



“Em định làm gì?”



Quách Thanh Tú nhìn chằm chằm vào Lâm Việt Thịnh: “Có phải là anh nhốt anh Hải ở đây không hả?”



Lâm Việt Thịnh nhíu chặt mày: “Em đang nói gì đó?”



“Lâm Việt Thịnh, anh đừng lừa em nữa. Anh bắt cóc bác Tăng, còn nhốt anh Hải lại, có đúng không?”



Lâm Việt Thịnh lướt qua Quách Thanh Tú, nhìn về phía chiếc xe phía sau cô.



Hắn hỏi bằng giọng kiêu căng: “Quách Thanh Tú, em không có não à? Bị người khác kích động một chút là chạy tới gây hấn với chồng mình?”



Mặt Quách Thanh Tú đỏ lên. Đúng thế, cô không có chứng cứ xác thực, chỉ nhận được một tin nhắn, cùng với lời xúi giục của Lý Vi Vi mà thôi.



Cộng thêm thấy Lâm Việt Thịnh ra ngoài vào đêm khuya, đủ điều nghi ngờ tập trung trong lòng cô, nên mới nảy sinh xúc động không thể ngăn chặn.



“Được rồi, vậy anh nói anh không bắt cóc anh Hải, thế anh ở đây làm gì? Anh vẫn nói với em là đi làm việc, vậy thì anh cho em một lời giải thích hợp lý đi. Nửa đêm, anh làm gì trong nhà máy bỏ hoang này?”



Lâm Việt Thịnh cười khẽ: “Em thật đúng là khó thuyết phục thật đấy. Có phải là anh làm gì cũng phải báo cáo với em không hả?”



“Lâm Việt Thịnh, nếu anh không làm chuyện đuối lý thì hãy để cho em vào nhìn xem…”



“Nếu đi vào mà cũng không có Tăng Thanh Hải mà em nói thì em phải làm gì đây?”



“Em…” Sắc mặt Quách Thanh Tú đỏ ửng. Cô suy nghĩ thật lâu rồi nói một cách nghiêm túc: “Nếu anh Hải không ở trong thì sau này em sẽ không nghi ngờ anh, cũng không can thiệp vào chuyện của anh nữa.”



Lâm Việt Thịnh lùi về sau một bước. Đằng xa, Lý Vi Vi cũng bước ra từ trong xe, đứng ở cửa xe, muốn đi vào mà lại không dám, chần chờ nhìn bên này.



Ánh mắt Lâm Việt Thịnh lại rơi xuống người Quách Thanh Tú lần nữa, khóe môi nhếch lên: “Vào đi thôi! Dám không tin chồng em!”
Dì Trần thấy hai người cãi cọ ngoài cổng.



“Dì Trần, vừa nãy tôi ra ngoài mua đồ, hình như có thứ quên lấy. Bà tìm vệ sĩ lái xe chở tôi ra ngoài tìm xem…” Quách Thanh Túnói, không biết vì sao trong lòng cô cứ thấy buồn bực. Cô muốn đi tìm Lâm Việt Thịnh.



Chắc chắn hắn rất tức giận. Cô nhất định phải nói rõ với hắn.



“Hả? Đã khuya lắm rồi, để quên thứ gì? Nếu không quan trọng thì để mai tìm đi!”



Quách Thanh Tú ngạc nhiên nhìn dì Trần. Thật lâu sau, cô cúi đầu xuống: “Thật ra thì tôi cãi nhau với Lâm Việt Thịnh, tôi lo anh ấy tức giận sẽ làm cho mình tổn thương, cho nên bà tìm tài xế chở tôi đi xem anh ấy đi.”



“À à, được rồi, tôi đi gọi ngay đây!”



Dì Trần ở nhà họ Lâm bao nhiêu năm, địa vị tương đương với quản gia.



Tài xế cũng được bà thu xếp. Lâm Việt Thịnh có mấy chiếc xe, dì Trần thu xếp một chút, nhanh chóng xuất hiện một chiếc.



“Cô Quách, tôi thu xếp xong rồi. Cô để tài xế chở cô đuổi theo cậu chủ đi! Nhưng phải mang theo di động, tôi sợ lỡ cậu chủ đi đường khác.”



“Không sao đâu, có tài xế mà! Tôi không tìm thấy anh ấy thì sẽ quay lại ngay.”



“Được, được rồi…”



Dì Trần đưa Quách Thanh Tú đến cửa, có một chiếc Ferrari màu bạc đang chờ cô ngoài cổng.



“Cô Quách, muốn đi hướng nào?” Tài xế hỏi.



Quách Thanh Tú suy nghĩ một lát rồi theo trực giác, chỉ vào con đường đi tới ngoại ô.



“Đi hướng này đi! Lái nhanh chút, sợ không đuổi kịp…”



Lúc này, trong nhà máy bỏ hoang, Tăng Thanh Hải lại bị đẩy ra lần nữa. Vừa nãy lúc Quách Thanh Tú đi vào, anh ta bị đẩy xuống dưới gầm bàn, dùng một miếng vải che lại, miệng cũng bị nhét vải, không thể kêu ra tiếng được.



“Lâm Việt Thịnh, anh thật đúng là ác độc…”



“So với mày thì tao còn thua chút xíu… À mà không, đối phó với loại người như mày thì phải dùng thủ đoạn hèn hạ…” Lâm Việt Thịnh nói xong, dùng khuỷu tay thúc vào ngực Tăng Thanh Hải.



Tăng Thanh Hải đau đớn run người.



“Đau không? Đau thì kêu lên đi, dù sao thì bên ngoài cũng không có ai đâu… Còn có cô ả Lý Vi Vi của mày nữa, tao đã sai người xử lý rồi. Bây giờ xem thử còn ai tới cứu mày.”



Ánh mắt Lâm Việt Thịnh trở nên đen tối, họng súng trong tay nhắm thẳng vào huyệt thái dương của Tăng Thanh Hải.



“Nói đi, rốt cuộc thuốc giải ở đâu?”