Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 187 : Con em đâu rồi

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


“Nó khỏe lắm. Em cần nghỉ ngơi…”



Sắc mặt Lâm Việt Thịnh lại trở nên âm trầm, con ngươi chứa đầy u sầu.



“Lâm Việt Thịnh, ôm nó lại đây cho em xem thử đi, được không?”



Lâm Việt Thịnh đứng dậy: “Không được. Đứa bé sinh non, bây giờ đang ở trong phòng ấp, không thể ôm ra ngoài…”



Quách Thanh Tú giãy dụa muốn ngồi dậy.



“Vậy thì chính em đi thăm con, được không?”



Cô rất nhớ nó. Mang thai bảy tháng, mỗi ngày cô đều tưởng tượng ra dáng vẻ đáng yêu của nó.



Vất vả lắm mới sinh nó ra, cô khẩn cấp muốn nhìn một chút, rốt cuộc thì hình dáng của nó là gì. Giống cô hơn hay là giống Lâm Việt Thịnh hơn?



“Không được, bác sĩ nói phải bảy ngày sau em mới được xuống giường. Bây giờ vết thương vừa được khâu lại.”



Giọng điệu lạnh lùng của Lâm Việt Thịnh cắt ngang ảo tưởng của Quách Thanh Tú.



Quách Thanh Tú đành phải lại nằm xuống, nhìn Lâm Việt Thịnh, cực kỳ rối rắm.



“Lâm Việt Thịnh, anh làm gì anh Hải rồi?”



Lâm Việt Thịnh hơi tức giận. Cô nàng này, từ hôn mê tới giờ, đều là hắn mất ăn mất ngủ canh giữ bên cạnh. Không thể ngờ được rằng bây giờ cô vừa tỉnh lại, người mà cô quan tâm lại không phải là hắn. Không phải là con trai hắn thì cũng là tên Tăng Thanh Hải kia.



Sao có thể khiến hắn không buồn bực được chứ.



“Trong lòng em cũng chỉ có thế thôi sao?”



Quách Thanh Tú thấy Lâm Việt Thịnh trầm mặt xuống, biết hắn tức giận, lập tức dỗ dành hắn.



“Xin lỗi Lâm Việt Thịnh, em biết anh rất yêu em, tất cả đều tại anh thật sự hiểu lầm Tăng Thanh Hải rồi.”



“Thanh Tú…”



Bóng dáng Tăng Thanh Hải xuất hiện trước cửa phòng bệnh, vẫn mặc bộ suit màu trắng, chẳng qua trên khuôn mặt ôn hòa vẫn còn chút bầm tím, nhưng thoạt nhìn đã ổn hơn lúc bị trói trong nhà máy nhiều.



Lâm Việt Thịnh trừng anh ta, không khách khí quát lên: “Mày tới đây làm gì?”



Tăng Thanh Hải đặt hoa tươi cầm trong tay lên đầu giường.



“Tôi đến thăm Thanh Tú…”



Lâm Việt Thịnh lại muốn đánh nhau, bị Quách Thanh Tú ngăn lại.



“Lâm Việt Thịnh, anh không thể rộng lượng hơn chút được à?”



Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhìn Tăng Thanh Hải, xoay người đi ra ngoài. Để hắn đứng ở đây thì hắn sẽ thật sự không chịu nổi mà đánh gã ta mất.



“Thanh Tú, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi, tốt quá. Hôm đó thấy em vì anh mà bị hắn ta đấm cho một cú, anh suýt nữa…”




“Xuất viện? Thế còn con tôi?”



Y tá nhìn tờ đơn, lắc đầu: “Đâu có con đâu!”



“Cái gì gọi là không có con?”



Quách Thanh Tú hoảng hốt. Cô cảm thấy tim mình như ngừng đập, toàn thân rỗng tuếch như đang ở trên mây.



Y tá lại nghiêm túc nhìn tờ đơn.



“Tôi không biết nữa. Hay là cô qua bên phòng ấp xem thử. Nhớ kỹ nhé, số phòng bệnh của cô chính là số của đứa bé…”



Quách Thanh Tú bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, chạy vào thang máy như điên.



Không có con! Không có con!



Lời nói của y tá như sấm sét nổ tung trong đầu cô.



Sao có thể không có được chứ? Cô mang thai bảy tháng, cách bụng có thể cảm nhận được nó hoạt động. Cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Sao có thể không có con được chứ?



Chắc chắn là có gì đó nhầm lẫn rồi!



Quách Thanh Tú bối rối chen vào thang máy. Thang máy dừng ở tầng chín. Cô xông ra đầu tiên.



Nhìn hàng loạt trẻ mới sinh trong phòng ấp, cô xông vào ngay lập tức.



Lồng ấp nho nhỏ xếp thàng một hàng thật dài. Trong mỗi lồng ấp đều có một đứa trẻ sơ sinh đáng yêu.



Trên cánh tay non nớt của trẻ sơ sinh đều được cột một mảnh vải mềm mại, bên trên viết số thứ tự của phòng bệnh.



Quách Thanh Tú đếm từng đứa, từng đứa một.



806, 808, 809…



Quách Thanh Tú đếm tới 809 thì ngừng lại, bởi vì đó là một chiếc lồng trống. Bên trong có một mảnh vải số 809 đặt ở đó, lại không thấy đứa bé đâu cả…



Thật sự không có!!!



Quách Thanh Túnhư thể rơi xuống từ trên không trung xuống đáy vực sâu thẳm.



“Rất xin lỗi, thưa cô, ở đây không cho đi vào…” Có y tá đi tới.



“À, tôi là bệnh nhân phòng 809, xin hỏi tại sao con tôi lại không thấy đâu vậy?”



“Ừm…” Y tá tra xét tờ đơn, khó hiểu lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa. Hình như không có mà.”



“Sao có thể không có được chứ? Có phải các người đã đánh mất con trai của tôi không hả?!” Quách Thanh Tú trở nên kích động.



“Cô ơi, cô bình tĩnh chút đi. Nếu thật sự có thì hẳn là ở đây. Tôi đi kiểm tra giúp cô xem…”