Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 188 : Nó chết rồi
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
“Không cần tra xét, để tôi đến nói cho cô ấy đi!
Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Việt Thịnh truyền tới từ ngoài cửa. Hắn cất bước vào, bắt lấy tay Quách Thanh Tú, kéo cô ra ngoài.
“Lâm Việt Thịnh, rốt cuộc là sao vậy? Anh còn giấu tôi chuyện gì?” Quách Thanh Tú không thể nhịn được nữa rơi nước mắt. Dường như trong lòng cô đã có dự cảm được điều gì đó.
Thật ra nhiều ngày qua, cô đã sớm đoán được gì đó từ trong ánh mắt né tránh của Lâm Việt Thịnh và thái độ ba phải của dì Trần rồi. Chẳng qua cô quá đắm chìm vào ảo tưởng về đứa con, nên mới hoàn toàn bỏ qua những điều đó.
Lâm Việt Thịnh im lặng, khuôn mặt âm u, không có bất cứ biểu cảm nào cả.
Quách Thanh Tú che mặt, khẽ lắc đầu: “Không, không, không, anh đã từng nói với tôi là đứa bé không sao hết mà!”
Lâm Việt Thịnh nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Mấy ngày qua, hắn như thể đang bước đi trong địa ngục, giống một cái xác không hồn…
Nếu không có Quách Thanh Tú thì có lẽ hắn đã không chịu nổi nữa rồi.
Một người đàn ông, không thể chịu nổi khi liên tục mất đi người thân.
“Quách Thanh Tú, em tỉnh táo lại đi!” Lâm Việt Thịnh quát lên.
Quách Thanh Tú qua loa lau nước mắt, nhìn Lâm Việt Thịnh bằng ánh mắt điên cuồng.
“Bây giờ tôi rất bình tĩnh, cũng rất tỉnh táo. Tôi xin anh, nói cho em biết chân tướng đi, được không? Bây giờ em đã không còn là trẻ con nữa rồi, em không cần ai an ủi tôi bằng những lời nói dối. Em biết, có lẽ mạng sống của em không còn lâu nữa, nhưng trước khi chết, em có quyền được biết chân tướng.”
Lâm Việt Thịnh thống khổ nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, giọng nói đau xót: “Nó chết rồi!”
Nó chết rồi!!!
Như sấm sét đánh giữa trời quang, làm cho thế giới của Quách Thanh Tú bị dập nát.
Mong đợi của cô, ảo tưởng của cô, niềm tin của cô, trong chớp mắt đã biến mất hoàn toàn.
Cô ngơ ngác nhìn Lâm Việt Thịnh, biểu cảm trên mặt lúc thì đau đớn, lúc lại run rẩy. Cô cật lực lắc đầu, mặc cho nước mắt trào dâng.
“Không… Không thể nào… Anh nói dối. Rõ ràng anh đã nói với tôi là nó không sao hết, anh còn nói chờ tôi khỏe lại rồi đến thăm nó. Anh lừa tôi! Tôi thấy dãy số của nó, trong lồng ấp kia kìa.”
Lâm Việt Thịnh bước lên một bước, ôm Quách Thanh Tú vào lòng.
“Đúng, nó sinh ra đã ốm yếu, là sinh non. Nó vừa qua đời không lâu, ngay tại hai ngày trước. Anh cho rằng nó sẽ cố gắng vượt qua, nhưng mà nó quá yếu ớt…” Giọng nói của Lâm Việt Thịnh khàn khàn như bị giấy ráp mài, lời nói cực kỳ tối nghĩa, từng câu từng chữ, rõ ràng không phối hợp với nhau.
Quách Thanh Tú giãy dụa ngẩng đầu lên: “Hai ngày trước? Thế bây giờ nó đang ở đâu?”
“Để tôi nhìn nó một lần đi, được không? Dù sao thì cũng từng là mẹ con, để cho chúng tôi gặp nhau một lần, cho tôi biết con tôi trông thế nào. Xin anh đấy, Lâm Việt Thịnh, nó đang ở đâu? Con tôi ở chỗ nào?”
“Đừng nằm nữa, mặt đất lạnh, chúng ta về thôi!”
“Chúng ta lập một bia mộ cho con đi!”
“Để tính sau!”
Lâm Việt Thịnh vừa tha vừa kéo Quách Thanh Tú rời khỏi nghĩa địa.
“Quách Thanh Tú, trong lòng em, chẳng lẽ con quan trọng hơn anh hay sao?”
Quách Thanh Tú nhìn hắn u oán: “Còn gì mà so sánh nữa. Nó đã không còn rồi…”
Môi Lâm Việt Thịnh khẽ mấp máy, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Có một số việc, vẫn nên che giấu dưới đáy lòng thì tốt hơn.
Xe mau chóng chạy tới nhà họ Lâm. Ngoài cổng đỗ một chiếc xe tải. Mấy người công nhân đang khiêng thứ gì đó từ trong biệt thự ra, sau đó ném lên xe tải.
Ban đầu Quách Thanh Tú không thấy rõ. Chờ đến khi cô nhìn rõ, lập tức đẩy cửa xe nhảy ra.
“Ê, ai bảo các anh lấy mấy thứ đó đi! Đây đều là tôi mua…”
Đó là một đống đồ chơi, có nôi em bé, chuông gió, xe đồ chơi, còn có những thứ đồ nhỏ. Đều là cô đích thân lựa chọn từng thứ một từ trong cửa hàng đồ dùng trẻ em.
Các công nhận bị Quách Thanh Tú chặn ở cửa. Quách Thanh Tú ra sức cướp lấy đồ trong tay họ như thể nổi điên, sau đó ôm vào phòng.
“Dì Trần, dì Trần, mau ra đây…”
Dì Trần chạy ra, thấy cảnh tượng này, không khỏi ngây ra.
“Cô Quách, cô đang làm…”
“Ai bảo dọn đồ của con tôi đi vậy hả…”
“A…” Dì Trần không dám lên tiếng, nhìn Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh đi tới, phất tay ra hiệu cho họ rời đi.
“Là anh bảo họ dọn đi.”
“Lâm Việt Thịnh, anh điên rồi à? Đây đều là đồ của con trai em…”
Lâm Việt Thịnh ngạc nhiên nhìn cô. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: “Em phải học quên nó đi…”