Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 189 : Hắn bắt đầu không về nhà ban đêm
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
“Quên nó đi!!!”
Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh khinh miệt, cười lạnh: “Đứa con tôi mang thai mười tháng, anh muốn tôi coi như nó chưa từng xuất hiện đúng không? Lâm Việt Thịnh, anh thật là quá tàn nhẫn.”
Lâm Việt Thịnh đỡ lấy vai cô: “Nó không còn nữa, nó đã chết rồi, em có hiểu không? Nhưng chúng ta còn sống, chúng ta còn có tương lai, chúng ta không thể sống trong ám ảnh của người chết được. Em đã hiểu chưa?”
Quách Thanh Tú ngẩng đầu lên, ánh mắt kịch liệt nhìn chằm chằm vào Lâm Việt Thịnh, ngực tức giận tới mức phập phồng.
“Khốn nạn! Anh căn bản là không biết mất đi người thân đau đớn tới mức nào!”
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh trở nên đen tối, giọng khàn khàn: “Anh biết… Nỗi ám ảnh khi mất Thanh nay vẫn còn trong lòng anh không thể xóa nhòa. Anh thường nghĩ, nếu em ấy không chết thì đã trưởng thành tới mức nào rồi… Chính vì anh không thể chịu được nỗi đau ấy nên mới không muốn em cũng gánh chịu ám ảnh đó cả đời.”
Quách Thanh Tú bật khóc: “Nhưng… Nhưng nó là con của chúng ta mà!”
Đúng rồi, đó là kết tinh tình yêu của cô và Lâm Việt Thịnh, cũng là cốt nhục duy nhất của họ. Sao cô có thể nhẫn Tú quên nó đi được.
Không thể nào, cả đời này cô không thể phai mờ được.
Tuy rằng cô không thể biết hình dáng của nó, nhưng cô sẽ vĩnh viễn nhớ rõ nó đã từng xuất hiện.
Mà Lâm Việt Thịnh lại tàn nhẫn muốn xóa hết dấu vết đó, xem như nó chưa bao giờ xuất hiện vậy.
“Quên nó đi. Em nhất định phải quên nó đi.”
Giọng Lâm Việt Thịnh cứng nhắc tới mức không thể thương lượng được.
Quách Thanh Tú ném thứ trong tay lên người Lâm Việt Thịnh, tức giận tới mức chạy vào phòng ngủ.
Cô đóng sầm cửa lại, sau đó chui vào trong chăn.
Sau đó, từ cửa truyền tới tiếng ổ khóa chuyển động, có tiếng bước chân đi vào.
Quách Thanh Tú cố ý vùi đầu vào chăn.
Lâm Việt Thịnh đứng bên giường, cúi người ôm cô vào lòng.
Cứ như thế, hắn ôm chặt lấy cô.
Ban đầu Quách Thanh Tú ra sức vùng vẫy. Đến sau này, cô cũng mệt mỏi, dứt khoát nằm im.
Cứ thế, hắn ôm lấy cô từ đằng sau, vẫn không động đậy. Tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn truyền tới từ sau lưng cô.
Từ sáng mãi cho tới giữa trưa, hai người cứ thế dán sát vào nhau, chưa từng thay đổi tư thế.
“Lâm Việt Thịnh, anh buông em ra. Anh làm gì thế?”
Cuối cùng Quách Thanh Tú không nhịn được nữa, bắt đầu gào lên.
Lâm Việt Thịnh vừa nghiêm túc vừa cố chấp nói: “Rất nhiều năm về trước, anh mất đi Thanh. Sau này, anh lại mất mẹ. Vất vả lắm anh mới gặp được em trong đám đông. Nhưng bây giờ anh lại mất đi con trai. Anh không muốn mất em nữa…”
“Lâm Việt Thịnh, tôi muốn gặp Lâm Việt Thịnh…”
“Cô Quách, bây giờ cậu chủ đang ở công ty. Tôi gọi điện thoại cho cậu ấy giúp cô đi!”
Quách Thanh Tú gật đầu. Dì Trần lấy di động ra, bấm số của Lâm Việt Thịnh rồi đưa cho Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú cầm di động, tay vẫn run rẩy liên tục.
“Lâm Việt Thịnh, em muốn gặp anh ngay bây giờ.”
Đường dây vừa kết nối, Quách Thanh Tú lập tức kêu lên.
Đầu dây bên kia im lặng một lát.
“Lâm Việt Thịnh, anh có nghe em nói gì không? Tối qua anh đi đâu? Quay lại ngay lập tức. Em muốn gặp anh!”
Giọng Quách Thanh Tú mang theo nức nở, cực kỳ kích động.
“Anh đang họp. Lát nữa gọi lại cho em!”
Lâm Việt Thịnh nói ngắn gọn mấy câu rồi cúp điện thoại.
Quách Thanh Tú cảm thấy rất khó chịu, giống như là mình đang bị ghẻ lạnh vậy. Cộng thêm vừa mới thấy hình dáng xấu xí của mình trong gương nên cô càng thêm mất hết lòng tin.
Bây giờ không có con, cô cảm thấy mình hoàn toàn trở thành gánh nặng của Lâm Việt Thịnh.
Khoảng cách giữa hắn và cô càng ngày càng lớn. Hắn là một người đàn ông giàu có tuấn tú trẻ tuổi, còn cô là kẻ xấu xí lại bệnh tật.
Ngày hôm ấy, Quách Thanh Tú đứng ngồi không yên, giữa chừng gọi điện cho Lâm Việt Thịnh mấy lần, kết quả đều là Huỳnh Minh San nghe máy.
“Cô Quách, hôm nay sếp Lâm rất bận rộn. Có cần lát nữa tôi báo cho sếp ấy một tiếng không?”
“À cảm ơn, không cần đâu.”
Quách Thanh Tú bất an ngồi trên sofa. Một ngày trôi qua thật vất vả.
Cố tình tối nay hơn mười giờ tối Lâm Việt Thịnh mới trở về.
“Lâm Việt Thịnh, sao bây giờ anh mới về nhà?”
Quách Thanh Tú tức giận đi tới kéo caravat của Lâm Việt Thịnh, hùng hổ hỏi. Bây giờ trông cô như oán phụ tràn đầy cơn giận. Cho dù cô không cố ý làm thế, nhưng bây giờ cô đã mất hết chừng mực rồi.
Vẻ mặt Lâm Việt Thịnh âm u, hờ hững nhìn cô. Thật lâu sau, hắn mới lạnh lùng nói: “Anh làm gì, cần phải báo cáo với em sao?”
Quách Thanh Tú ngây người. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Việt Thịnh lại nói chuyện với cô bằng giọng điệu này.
“Lâm Việt Thịnh, anh có ý gì?”
Đôi mắt đen của Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm vào cô thật lâu, bỗng lạnh lùng nói: “Chúng ta chia tay đi.”