Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 195 : Lễ cưới biến thái
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
Sáng sớm, tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào, Quách Thanh Tú kinh hoàng tỉnh lại.
Cô bỗng phát hiện hai tay của mình có thể cử động.
Cô đỡ giường ngồi dậy, nhìn xem quần áo trên người mình. Quần áo vẫn còn hoàn chỉnh.
Xem ra Tăng Thanh Hải còn chưa định chạm vào cô.
Hai chân vẫn không có cảm giác.
Quách Thanh Tú nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô phải nghĩ cách chạy trốn.
“Thanh Tú…”
Tăng Thanh Hải bước vào từ bên ngoài, trên người anh ta mặc đồ cưới, trong tay còn ôm váy cưới trắng tinh.
“Thanh Tú, hôm nay chúng ta kết hôn đi! Kết hôn rồi thì em sẽ là vợ của anh…”
Ý là muốn nói sau khi hoàn thành lễ cưới, anh ta sẽ tiến hành xâm phạm cô.
Thật đáng sợ! Không cần đâu! Có chết không cũng không cần! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú bỗng chốc xám ngoét như tro tàn.
Nụ cười trên mặt Tăng Thanh Hải vặn vẹo, khiến người nhìn cảm thấy là lạ. Đó không phải là nụ cười của một người bình thường.
“Đừng… Vội vã quá! Để em suy nghĩ một chút…”
Tăng Thanh Hải ngồi đối diện Quách Thanh Tú, hai tay đỡ lấy vai cô.
“Thanh Tú, không cần phải suy nghĩ nữa đâu. Ngày xưa em đã nghĩ rõ ràng rồi mà. Nếu không phải vì Lâm Việt Thịnh thì bây giờ con chúng ta đã rất lớn rồi. Em yêu anh mà, đúng không?”
Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt anh ta. Nước da của anh ta tái nhợt đến mức bệnh trạng, vẻ mặt lại cực kỳ tươi tắn, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Quách Thanh Tú không thể che giấu nỗi sợ của mình khi đối mặt với anh ta: “Anh Hải, em còn nhỏ mà. Hay là mấy năm sau chúng ta lại bàn được không? Chờ em khỏi bệnh rồi chúng ta lại kết hôn.”
“Ha ha, em yên tâm đi, anh sẽ đối xử tốt với em. Lễ cưới này vốn nên được tiến hành từ lâu rồi mới đúng. Váy cưới này cũng là trước kia em từng mặc. Việc em phải làm chỉ là tiếp tục để cho lễ cưới hôm nay được tiến hành.”
“Đừng mà… Tăng Thanh Hải, anh quá biến thái. Anh biết rõ tôi không thích anh, tôi không yêu anh, tôi yêu là Lâm Việt Thịnh. Anh đưa tôi về đi!” Quách Thanh Tú cũng mất hết lý trí, đã sớm quên mất rằng Tăng Thanh Hải không phải là người bình thường.
Cô lớn tiếng quát mắng khiến sắc mặt Tăng Thanh Hải thay đổi.
“Em hãy thu hồi những lời vừa rồi đi!”
Tăng Thanh Hải tức giận nhìn cô. Cho dù anh rất giận dữ, nhưng vẫn giữ vẻ khiêm tốn lễ phép.
“Tôi không thu hồi. Tôi không yêu anh, không muốn gả cho anh…”
Gương mặt Tăng Thanh Hải trở nên vặn vẹo. Anh ta bỗng vươn tay ra, tát thật mạnh lên mặt Quách Thanh Tú.
“Thanh Tú, Thanh Tú, tỉnh lại đi em…”
Quách Thanh Tú cảm thấy mình bị lắc lư, đầu óc cô dần tỉnh táo lại.
Cô mơ màng mở mắt ra, tầm mắt vẫn rất mơ hồ. Cô nghiêm túc nhớ lại từng chút một.
“Đừng, đừng đụng vào tôi, đừng…” Quách Thanh Tú kinh hoàng kêu lên.
Một đôi tay dịu dàng ôm lấy mặt cô, cúi đầu hôn cô.
“Không sao đâu cưng, tên khốn kia đã bị cảnh sát bắt rồi…”
Giọng nói quen thuộc khiến Quách Thanh Tú chậm rãi mở mắt ra. Khuôn mặt Lâm Việt Thịnh dần trở nên rõ ràng trước mắt cô.
Quách Thanh Tú ngơ ngác nhìn Lâm Việt Thịnh: “Tôi đang nằm mơ à?”
Lâm Việt Thịnh nhếch môi, lộ ra một nụ cười cực kỳ khêu gợi.
“Em thường xuyên mơ thấy anh như thế à?”
Hắn vươn tay nhéo mũi cô.
Quách Thanh Tú nhéo mặt mình một cái: “Tôi chưa chết!!!”
“Ừ, chưa chết đâu. Sao anh nỡ để em chết được chứ?”
“Thế là thế nào vậy?”
Lâm Việt Thịnh im lặng một lát, nụ cười hơi cứng ngắc. Khi hắn xông vào phòng, nhìn thấy Tăng Thanh Hải trần trụi đè lên người Quách Thanh Tú, lúc đó máu nóng trong người hắn đều sôi trào, lập tức tung một cú đá.
Tăng Thanh Hải hoàn toàn không đề phòng, bị hắn đá ngã. Mà khi đó, Quách Thanh Tú cũng trần trụi…
Bất cứ người đàn ông nào cũng không thể dễ dàng tha thứ cho người yêu mình bị kẻ khác chà đạp được…
“Không sao đâu cưng, đừng nghĩ tới chuyện quá khứ nữa. Bây giờ em lại về bên anh rồi. Chúng ta phải sống thật tốt…”
“Vậy… Vậy anh còn cần em không?” Quách Thanh Tú ngơ ngác hỏi. Cô cho rằng có lẽ hắn sẽ không cần cô nữa.
“Ha ha, cần, đương nhiên là cần rồi. Khi đó là do Tăng Thanh Hải dùng thuốc giải để ép anh. Hắn ta đe dọa anh, chỉ cần chia tay với em thì hắn mới đưa thuốc giải cho anh…”
“Thật sao?” Quách Thanh Tú rơi lệ vì kích động. Thật sự là một cơn ác mộng.
Lâm Việt Thịnh dang tay ra, ôm chặt Quách Thanh Tú vào lòng.
“Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi.”