Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 198 : Đứa bé này thật đáng yêu

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Sau cơn cuồng say, hai người dần trở nên bình tĩnh.



Lâm Việt Thịnh ôm Quách Thanh Tú, bế cô vào phòng ngủ, đặt lên giường, sau đó lại đè lên người cô.



Hắn lưu luyến hôn môi cô.



Quách Thanh Tú vươn tay đẩy hắn ra.



“Bảy năm qua, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?”



“Giúp cha tôi xử lý chuyện tổng bộ…”



“Thế tại sao lại không tìm tôi? Hay là anh muốn vứt bỏ đoạn tình cảm đó?”



Lâm Việt Thịnh im lặng: “Có một số việc còn chưa làm tốt. Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện vứt bỏ em.”



“Thế anh định làm sao đây?”



Lâm Việt Thịnh ôm chặt cô vào lòng.



“Tôi đang cố gắng. Nhưng em không được đến gần tên khốn kia nữa. Nếu không lần sau tôi sẽ giết hắn.”



“Ê, anh đừng có bá đạo thế được không? Hắn chỉ là bạn của tôi thôi mà.”



“Bạn? Rõ ràng tôi thấy hai người ôm nhau. Gã kia có ý đồ với em…”



“Ha, anh lại thế rồi. Với tính cách ích kỷ hẹp hòi của anh thì như là đàn ông khắp thế giới đều đang cướp người của anh ấy.”



Lâm Việt Thịnh bá đạo đè cô xuống, hôn môi cô. Thật lâu sau, hắn ngẩng mặt lên, quyến luyến ngồi dậy.



“Tôi phải đi rồi.”



Lâm Việt Thịnh mặc sơ mi vào, chậm rãi cài nút áo. Quách Thanh Tú buồn bực nhìn hắn.



“Cứ thế đi à?”



Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn lên má cô. Quách Thanh Tú hơi né tránh.



“Lâm Việt Thịnh, cho tôi một lý do…”



“Lý do gì?”



Quách Thanh Tú ném gối đầu tới, Lâm Việt Thịnh nhanh nhẹn đón lấy.



“Không được đi. Nếu đêm nay anh rời đi thì tôi sẽ tìm người khác…”



Lâm Việt Thịnh khựng lại.
Bộ quần áo này rất đắt đỏ, mặc trên người thiếu niên nhỏ này càng làm nổi bật khí chất của cậu, giống như hậu duệ của hoàng tộc nào đó vậy.



Cậu thiếu niên chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn Quách Thanh Tú một cách nghiêm túc.



Quách Thanh Tú ngẩn ngơ nhìn cậu bé. Tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng trong lòng cô luôn có cảm giác kỳ lạ, dường như đã từng gặp ở nơi nào đó rồi.



Đứa bé này…



Cứ thế nhìn nhau thật lâu. Cuối cùng Quách Thanh Tú không thể nhịn được nữa.



“Ha!” Quách Thanh Tú bật cười: “Cậu nhóc, đang làm gì vậy?”



Nhìn khuôn mặt và con mắt thì chắc là người phương đông, Quách Thanh Tú trực tiếp nói tiếng Trung với nó.



Nói xong, không thấy nó có phản ứng gì, Quách Thanh Tú mỉm cười, lập tức nói lại bằng tiếng Pháp: “Cậu bạn nhỏ, cậu tên là gì?”



Có những đứa bé Hoa kiều sinh ra ở nước Pháp, lớn lên ở nước Pháp, hoàn toàn không biết nói tiếng mẹ đẻ.



Cậu bé nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cho người ta cảm giác rất sáng sủa rất xinh đẹp.



Nhất là con ngươi sâu thẳm trời sinh kia. Cậu bé này rất có sức hấp dẫn của đàn ông. Tương lai nếu muốn dụ dỗ con gái thì chỉ cần dùng ánh mắt thôi là đủ.



“Chào người đẹp! Tên con là Witt! Rất vui được làm quen với cô.” Cậu nói bằng tiếng Trung rất lưu loát.



“Chào con. Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?” Quách Thanh Tú cười nói. Cô có kinh nghiệm dồi dào về chuyện được người khác tiếp cận, nhưng lần đầu tiên bị một “người đàn ông” nhỏ như vậy tiếp cận.



“Hì hì, có chứ. Con từng thấy cô trong TV, rất là ngưỡng mộ cô, cho nên, để bày tỏ cho tình yêu của con, xin cô hãy nhận hoa của con.”



Witt lấy một bó hoa hồng ra từ sau lưng như là ảo thuật vậy.



Quách Thanh Tú chớp mắt. Hoa đào của cô nở rực rỡ vậy sao?



Hôm qua mới nhận được một xe tải đầy hoa hồng, hôm nay lại nhận được hoa hồng từ một cậu trai đáng yêu như vậy.



Quách Thanh Tú không khách khí nhận lấy hoa hồng của Witt, đặt ở bên mũi hít vào một hơi.



“Thơm quá. Cảm ơn con nhé! Witt, ba mẹ của con đâu?”



“Không rõ nữa. Con đã không phải là trẻ nhỏ nữa, không can thiệp vào cuộc sống của người lớn.”



“À, hiểu rồi, thì ra con đã trưởng thành rồi. Con mấy tuổi rồi?”



Witt nheo mắt lại một cách gian xảo: “Tuổi và ba vòng đều phải giữ bí mật nhé!”



“Ha ha!” Quách Thanh Tú vui vẻ bật cười. Cậu nhóc này, sao lại đáng yêu như vậy chứ.