Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 199 : Cha thằng bé cút xa chút
Ngày đăng: 16:28 19/04/20
"Ừ, được rồi. Witt, con sống ở đâu?"
Do được một rừng cây bao quanh nên xung quanh công viên khá là yên tĩnh, Quách Thanh Tú bèn hỏi.
"Người đẹp à, cô cứ nghe ngóng việc riêng tư của con là không tốt đâu nhé! Mà cô còn chưa tự giới thiệu về bản thân kìa?"
"Phì!" Quách Thanh Tú bật cười, sao hôm nay lại có nhiều chuyện vui vẻ thế nhỉ.
Cô chìa tay phải ra: "Xin chào, cô là Quách Thanh Tú, còn về tuổi thì cô cũng muốn giữ bí mật, chắc con không ngại làm bạn với cô đâu nhỉ?"
Witt giơ tay phải ra nắm thật chặt tay cô.
"Thanh Tú à!!! Hì hì, tên này cũng hay đấy!"
Lúc Witt mỉm cười, nụ cười ấy khiến Quách Thanh Tú khẽ giật mình.
Bởi vì cô cảm thấy nó rất quen thuộc!
"Witt, con phải nói thật cho cô biết, bố mẹ con tên là gì?"
"Con đã bảo rồi mà, đó là chuyện riêng tư của con, không thể nói được, không là sẽ rắc rối lắm."
"Cô xinh gái ơi, có thể cho con ôm một cái được không?"
Witt cười, đưa ra yêu cầu có phần hơi quá.
Quách Thanh Tú ngẩn ra, rồi cô ôm chầm lấy cậu ta không chút nghĩ ngợi.
Trong buổi chiều trời trong xanh, Quách Thanh Tú và Witt ôm chặt lấy nhau. Một thứ cảm giác lạ kỳ chảy xuôi sâu tận đáy lòng cả hai.
Witt đột nhiên ngẩng đầu hôn lên gò má Quách Thanh Tú.
Khuôn mặt cô chợt đỏ lên, bởi dù sao cô chưa từng được một cậu bé xa lạ hôn như thế này bao giờ.
"Ê nhóc, có phải con định lợi dụng cô không?"
"Cô xinh gái à, cô nhận hoa của con rồi thì con hôn một cái cũng đâu quá đáng chứ nhỉ!"
Witt nói ra chiều nghiêm túc lắm.
Quách Thanh Tú nắm lấy chiếc mũi nhỏ của Witt.
"Nào, chúng ta đi ăn trưa đi! Để chúc mừng tình bạn mới của hai ta."
Witt lè lưỡi: "Không được, con còn có việc phải làm. Tạm biệt nhé cô Thanh Tú xinh gái."
Sau đó Witt vội vàng biến mất trong rừng cây.
Quách Thanh Tú cầm đóa hoa hồng, nhất thời ngơ ngẩn ra đó.
Cậu bé này!!!
Quách Thanh Tú nhún vai: "Tớ không biết."
"Sao cậu lại không biết?"
"Lê Quyên Quyên!" Quách Thanh Tú đột nhiên phanh xe lại: "Nếu cậu còn nhắc tới Lâm Việt Thịnh nữa, tớ sẽ cho cậu xuống xe đấy."
"Ôi, được rồi được rồi, tớ không nhắc đến anh ta nữa." Lê Quyên Quyên có ngốc đến mấy thì lúc này cũng có thể cảm giác được cơn tức rất lớn trên người Quách Thanh Tú.
Lê Quyên Quyên ở tại phòng cho khách. Cô rất hiếu kỳ với thành phố Paris này, nên vừa mới vào nhà không lâu đã đòi Quách Thanh Tú dẫn cô ấy đi chơi.
Quách Thanh Tú vốn không thích dạo phố, nhưng vì Lê Quyên Quyên nên cô đành phải đưa cô ấy đi.
Paris có rất nhiều siêu thị, Lê Quyên Quyên phải nói là vung tay mua sắm ào ào.
Lúc ra cửa, Lê Quyên Quyên đột nhiên nhìn thấy gì đó, bèn giơ tay chỉ tới phía trước, rồi hỏi với vẻ khó hiểu.
"Đó không phải bạn trai cậu à?"
Khi nghe tới mấy chữ đó, Quách Thanh Tú cảm thấy rất quái dị, bèn ngẩng đầu nhìn theo.
Quả nhiên bên kia là một tiệm trang sức châu báu cao cấp, Lâm Việt Thịnh mặc bộ âu phục màu đen đang đứng trong tiệm.
Bên cạnh hắn là một cô gái Paris mặc váy dài, trông khá trẻ tuổi.
Cô gái đó không những có khuôn mặt với đường nét sắc sảo, mà còn có đôi mắt màu xanh biếc trông hệt như đá quý lấp lánh.
Dường như cô ta đang chọn nhẫn. Mỗi khi cầm một chiếc nhẫn lên, cô ta đều đeo thử vào ngón tay thon dài của mình.
Cô ta ngẩng đầu, nở một nụ cười lấy lòng với Lâm Việt Thịnh.
Cảnh tượng này dường như từng thuộc về bọn họ, chẳng qua đó chỉ còn là quá khứ...
Quách Thanh Tú đột nhiên cảm thấy một cảm giác đau đớn lan tràn ra từ trong trái tim mình.
Thảo nào mấy năm nay hắn không đi tìm cô, hóa ra bên cạnh hắn đã có người con gái khác, tốt hơn cô.
Quách Thanh Tú đau tới mức muốn khóc. Ngay lúc cô đang định bước đi, Lâm Việt Thịnh đột nhiên quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy bên này. Hắn lập tức vứt bỏ cô gái bên cạnh, vội vàng chạy ra.
Hắn sải bước chạy tới phía Quách Thanh Tú.
Quách Thanh Tú kéo Lê Quyên Quyên, ra sức chui vào trong xe.
"Thanh Tú, sao cậu phải chạy chứ!"
Lê Quyên Quyên hỏi liên tục, hắn có phải thú dữ đâu, có cần phải làm vậy không?
Lúc này Quách Thanh Tú đã lên xe, cô nói với Lê Quyên Quyên, người đang ngẩn ra đó.
"Cậu mà không lên thì tự lái xe về nhé."