Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 200 : Người mẹ này nhiệt tình quá

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Lê Quyên Quyên ngây người, phản ứng của Quách Thanh Tú khiến cô ấy không hiểu nổi.



Chẳng phải cô vẫn luôn nhung nhớ dõi theo hắn sao? Đã nhiều năm như vậy, cô hẳn nên quên được rồi mới phải.



Nhưng, tại sao vừa gặp mặt đã muốn chạy?



Lê Quyên Quyên đang chuẩn bị lên xe, sau lưng đột nhiên có hai bàn tay vươn ra, kéo cô ấy về phía sau, một bóng đen lướt qua, Lâm Việt Thịnh đã chẳng hề khách khí mà chui vào trong xe rồi.



Đôi con ngươi của Lâm Việt Thịnh đen nhánh, nhìn chằm chằm vào Quách Thanh Tú: "Lái xe đi!"



Lê Quyên Quyên chưa lên, cô đương nhiên không dám lái xe.



"Anh xuống xe, tôi không quen anh!" Sắc mặt Quách Thanh Tú lạnh như băng ra lệnh.



"Không quen anh? Chúng ta đã làm nhiều lần như vậy rồi mà em lại không quen anh?" Lâm Việt Thịnh khinh bỉ nói.



"Em đừng giả bộ nữa, toàn là ghen tuông cả, xuống xe đi!"



"Đi ra!"



Quách Thanh Tú hất cánh tay Lâm Việt Thịnh: "Đi mau, tôi không muốn gặp lại anh."



“Này này, Lâm Việt Thịnh, anh có quan hệ thế nào với người phụ nữ kia?" Lê Quyên Quyên vỗ vào cửa sổ xe.



Lâm Việt Thịnh ném một xấp tiền cho Lê Quyên Quyên, "Cô tự bắt xe về đi, bây giờ Quách Thanh Tú do tôi quản lý."



Thấy Lâm Việt Thịnh vô cùng kiên quyết, Lê Quyên Quyên chỉ đành nhặt tiền, tự bắt xe về nhà.



Lâm Việt Thịnh cưỡng ép lôi Quách Thanh Tú ra khỏi ghế lái, tự mình ngồi lên đó.



Chậm rãi chạy xe.



"Muốn đi đâu?" Lâm Việt Thịnh hỏi.



Quách Thanh Tú trừng hắn một cái, lạnh lùng không nói gì.



"Nói đi, tìm một nơi yên tĩnh, em muốn hỏi gì, anh sẽ nói cho em hết."



Quách Thanh Tú không dám tin nhìn hắn, nói hết mọi chuyện? Cũng tốt, tránh cho cô uổng công bận lòng về hắn nhiều năm như vậy.



Quách Thanh Tú không dám chống cự, tình yêu bỏ ra nhiều năm như vậy, đến cuối cùng vẫn phải làm rõ.



Trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót nhàn nhạt.



Xe dừng tại một khu phố cổ, nơi này có rất nhiều tiệm cà phê nhỏ ngoài trời, tinh tế ưu nhã, cũng tương đối yên tĩnh.
Hắn vươn tay vén chăn lên, lần mò bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đeo vào, cảm giác lạnh lẽo lướt qua ngón tay.



"Vốn dĩ muốn đeo lên ngón áp út của em, nhưng, lúc ấy anh bị lây virus, anh sợ mình sống không được bao lâu, sẽ hại em, cho nên vẫn không dám đưa. Hơn nữa, cũng bởi vì bị nhiễm virus, anh sợ mình không có khả năng bảo vệ em, cho ba có cơ hội lợi dụng, cho nên đã cố gắng cách xa, không dám đến gần em. Anh biết, những năm này em sống rất khổ cực, đều là lỗi của anh, anh là một tên cặn bã, anh là tên khốn kiếp nhưng từ giờ trở đi, bất kể xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không để lại em một mình nữa."



Trong bóng đêm, giọng nói của hắn trầm thấp, quyến rũ, lại tràn đầy hy vọng.



Một dòng lệ nóng chảy xuống từ khoé mắt Quách Thanh Tú, nơi mềm mại trong đáy lòng cô đã bị đụng vào, vốn định không để ý đến hắn một thời gian, bây giờ mình đã bị làm cho cảm động.



Hắn vén chăn lên, chui cả người vào, đè cô dưới thân.



Buổi sáng ngày hôm sau, Lê Quyên Quyên đang đánh răng, đột nhiên phát hiện, trong căn nhà này đã có thêm một người đàn ông.



Hơn nữa còn là thần không biết, quỷ không hay xuất hiện.



Cô ấy vẫn còn mặc quần áo ngủ, thét lên một tiếng: "A..." Sau đó vội vàng đóng sầm cửa nhà vệ sinh lại.



Quách Thanh Tú bật cười: "Xin lỗi, tối qua anh ấy tới đột ngột, không thông báo với cậu một tiếng được."



"Ồ ồ, biết rồi, hai người đợi chút ha!"



"Anh đi làm đồ ăn sáng cho em, em ngồi ở phòng khách chờ ăn đi."



Lâm Việt Thịnh dịu dàng nói, Quách Thanh Tú nhún vai: " Được!"



Những năm gần đây, cô bận rộn công việc, về cơ bản rất ít khi có thời gian để nấu nướng.



Ngoài bánh ngọt vẫn còn nhớ cách làm thì những món khác đều đã quên sạch.



Cuối cùng Lê Quyên Quyên cũng thay quần áo xong, từ trong phòng vệ sinh đi ra, thần bí hỏi: "Người đàn ông của cậu là siêu nhân sao? Tối qua rõ ràng đã khoá trái cửa chính rồi, anh ta chui vào bằng đường nào vào vậy?"



"Hì hì, chắc là nhảy vào từ cửa sổ trong phòng tớ." Quách Thanh Tú hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng ho một tiếng.



"Cửa sổ!!" Lê Quyên Quyên le lưỡi: "Được rồi, may là tầng một, nếu như ở trên tầng cao, vậy thì có án mạng rồi."



"Hơ hơ, cậu nghĩ chưa từng có sao, trước kia lúc ở thành phố S, tên đó thật sự đã leo đến cửa sổ tầng ba, sau đó còn sống chết không thừa nhận!" Quách Thanh Tú che miệng cười.



Lê Quyên Quyên đổ mồ hột: "Mấy người đúng là yêu đến quên cả mạng sống, thật phục hai người, hôm nay có tiết mục gì không?"



Quách Thanh Tú im lặng một hồi, cười nói: “Anh ấy đưa tớ về nhà”



Ánh mắt Lê Quyên Quyên chú ý đến chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay Quách Thanh Tú: "Oa, hay quá nhờ, bây giờ đã cầu hôn cậu rồi?"



"Khụ!" Quách Thanh Tú ho nhẹ một tiếng, người đàn ông nào đó tối qua còn dùng thủ đoạn vô cùng lưu manh để ép cô kết hôn, trong lúc thần trí mơ màng cô đã đồng ý. Tên khốn này lại còn ghi âm, muốn chối cũng không được, huống chi, trong đoạn ghi âm kia, còn có tiếng rên rỉ mất hồn của cô. Cô hận không thể trốn xuống gầm bàn, chui xuống cái lỗ nhỏ trên sàn nhà…