Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 201 : Sống mái với nhau tôi phải cướp được em

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


“Bữa sáng đến rồi!”



Lâm Việt Thịnh bưng khay thức ăn ra, bên trong có món trứng gà đã được rán vàng óng, còn có chân giò hun khói và bánh mì.



Lê Quyên Quyên nhanh chóng rời khỏi, mượn cớ có việc để trốn đi, cô ấy cũng không muốn làm cái bóng đèn lớn một nghìn oát.



Quách Thanh Tú ngửi mùi bữa sáng thơm phức do hắn nấu, uống một ngụm sữa ấm.



“Thật không ngờ tôi lại có thể ăn bữa sáng do anh làm đó.”



Có đôi lúc, hạnh phúc tới quá đột ngột, tựa như một ảo giác, khiến cô cảm thấy ngoài tầm với.



“Khà khà, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ nấu bữa sáng như vậy cho cô.”



Lời yêu thương quan tâm như vậy được nói ra từ trong miệng của Lâm Việt Thịnh thật là dễ nghe.



Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn lên môi cô.



Cô thử chủ động hôn lại hắn, hai người dần dần ngã xuống ghế salon.



Sáng sớm ánh mặt trời rực rỡ, nghỉ ngơi cả đêm, hai người đều tràn đầy tinh lực.



Lâm Việt Thịnh vén áo ngủ của Quách Thanh Tú lên. Cô không mặc áo trong, thân hình hấp dẫn mê người.



Lâm Việt Thịnh hôn lên điểm nhấp nhô của cô, đầu lưỡi hơi dùng lực, Quách Thanh Tú khó nén nổi liền phát ra tiếng rên rỉ.



Thời gian xuất phát của hai người bởi vì “bữa sáng” ngoài ý muốn lần này mà đã bị chậm trễ mất một tiếng.



Quách Thanh Tú thay xong quần áo, xe của Lâm Việt Thịnh đã đợi cô ở bên ngoài.



Đã từng tưởng tượng vô số lần đến cảnh tượng bước vào nhà họ Lâm, cuối cùng cũng thực hiện được rồi.



Trong lòng của Quách Thanh Tú xao động không yên.



Cô vô cùng căng thẳng.



“Em, em không biết nói gì cho phải.”



Lâm Việt Thịnh quan sát Quách Thanh Tú, ôm cô vào trong ngực của mình.



“Người phụ nữ của anh, chỉ cần anh thích là được rồi, những việc khác em không cần phải quan tâm...”



Sự cưng chiều của Lâm Việt Thịnh khiến cho tâm trạng của Quách Thanh Tú hơi thả lỏng một chút.



Chiếc xe từ từ rời khỏi khu vực thành phố Paris, chậm rãi chạy đến vùng ngoại thành.



“Còn bao lâu nữa thế?”



Con ngươi đen nhánh của Lâm Việt Thịnh trợn lên nhìn cô: “Đừng căng thẳng được chứ? Thả lòng một chút...”


Dường như, nếu ai dám đưa Quách Thanh Tú đi, hắn sẽ liều mình ngăn cản.



Ông Lâm tức giận đứng lên, đập mạnh cuốn sách ở trong tay lên mặt bàn.



“Thằng mất dạy, tao thấy mày đã chán sống rồi đấy, lại dám ngang nhiên chống lại tao, người đâu, nhốt cả nó lại.”



Ánh mắt Lâm Việt Thịnh uy sụp, hắn nhìn ông Lâm, rồi lại nhìn Quách Thanh Tú.



Đã sớm biết đưa Quách Thanh Tú trở về sẽ có kết quả này.



Lâm Việt Thịnh và Quách Thanh Tú đều bị nhốt trong phòng giam.



“Ba của anh vẫn còn nhớ mối thù của hai nhà sao?” Quách Thanh Tú hỏi dò.



Khuôn mặt Lâm Việt Thịnh u ám, ánh mắt có chút thất thần.



“Ừm, đây cũng là nguyên do đã qua nhiều năm như vậy, anh không dám liên lạc với em. Ba không giết em, điều kiện chính là, anh không được liên lạc với em, hôm nay, ông ấy không ra tay với em ngay tại chỗ, đã là nể mặt anh rồi.”



“Xin lỗi, em không biết sự việc lại trở thành như vậy, nếu như biết sớm có kết cục như vậy, em sẽ không nói ra những lời ngốc nghếch đó.” Quách Thanh Tú đau buồn nói.



Lâm Việt Thịnh đưa tay nắm lấy bả vai của cô.



Bầu không khí trong nhà giam có chút âm u lạnh lẽo, hắn cởi comple của mình ra, khoác lên trên người của Quách Thanh Tú.



Để tạo cho người nhà hắn một ấn tượng tốt, cô đã cố ý mặc một chiếc váy, hiện giờ lạnh đến nỗi toàn thân run lên.



“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Quách Thanh Tú bất lực hỏi.



Vừa mới đặt chân vào nhà họ Lâm đã bị nhốt lại, làm thế nào mới được đây?



“Em đừng nghĩ nhiều, ba không ra lệnh giết em, vậy thì chứng tỏ chúng ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển, cứ chờ một chút đã!”



Lâm Việt Thịnh ôm Quách Thanh Tú vào trong ngực.



Qua một hồi lâu, Lâm Việt Thịnh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lê Hùng Việt.



Quách Thanh Tú kinh ngạc nhìn hắn, cho đến hôm nay, cô vẫn cảm thấy, cái ôm của người đàn ông này ấm áp an toàn như vậy.



Có hắn ở bên, mọi thứ đều an toàn, cô không cần lo lắng gì hết.



“Cậu chủ, nghe nói cậu bị ông chủ nhốt lại?”



“Ừm, hiện giờ tôi đang ở trong phòng giam, buổi tối cậu hãy nghĩ cách vào đây, đưa cho bọn tôi một vài món đồ…”



Lâm Việt Thịnh nhấn mạnh vào hai chữ món đồ, hắn biết rõ có lẽ có người đang nghe lén.



Nói xong, hắn lại gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Tùng.



Quách Thanh Tú chỉ ngây người ngồi ở một bên, không giúp được gì.