Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 202 : Không đồng ý hôn sự của các người

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Ánh sáng trong phòng giam rất tối, chỉ có một cái bóng đèn cũ đã có phần ố vàng, lẳng lặng chiếu sáng góc tường.



Toàn bộ phòng giam dưới mặt đất đều dùng gạch xây thành, tuy là khô ráo, nhưng vẫn rất lạnh.



Quách Thanh Tú trốn trong lòng Lâm Việt Thịnh, nhiệt độ cơ thể của hắn không ngừng xuyên qua áo quần mà truyền đến thân thể cô.



Không biết đến lúc nào, cô bị một tiếng nói đánh thức.



Mở mắt ra, bóng dáng của Lê Hùng Việt từ ngoài tiến vào.



Lâm Việt Thịnh nhẹ nhàng buông Quách Thanh Tú ra.



"Cậu chủ!"



"Sao rồi? Lấy được không?"



Lê Hùng Việt lắc đầu, "Lúc mới vào đến đã bị đoạt mất rồi, xem ra lần này ông ấy rất tức giận, cậu chủ, không còn cách nào rồi."



Lâm Việt Thịnh đấm một đấm thật mạnh lên hàng rào.



"Có điều, ba ngày sau lại có một cơ hội tốt."



"Tốt cái rắm, ba ngày sau tôi đã tiến hành hôn lễ với Sophie rồi."



"Khà khà, ý của tôi chính là như vậy, đến lúc đó, mọi khả năng đều có thể xảy ra, thế nên còn phải nhờ cậu chủ tạm thời bình tĩnh một chút.”



Lời của Lê Hùng Việt khiến Lâm Việt Thịnh sáng tỏ thông suốt.



"Cậu đi ra ngoài đi, toàn bộ việc cần chuẩn bị thì chuẩn bị cho xong, nhớ kỹ, tuyệt đối không được để bất cứ tin tức gì rò rỉ ra đấy."



"Vâng, tôi đi làm việc, cậu chủ nghỉ ngơi đi."



"Đi đi."



Bóng dáng Lê Hùng Việt nhanh chóng biến mất ở cửa chính, Quách Thanh Tú vẫn còn hơi đờ đẫn.



"Ngủ một chút nữa đi!"



Giọng nói của Lâm Việt Thịnh hơi khàn khàn, đôi mắt ửng đỏ, xem ra là cả đêm không ngủ.



"Nếu em chưa từng xuất hiện, có phải anh sẽ kết hôn với Sophie không?"



Đó là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, tràn đầy hơi thở thanh xuân, một cô gái như thế, chỉ cần những chàng trai khác liếc mắt nhìn qua là không quên được rồi.



Huống hồ lại còn cưới về làm vợ mình.



Lâm Việt Thịnh nguy hiểm mà híp mắt lại, không khách khí mà nói với Quách Thanh Tú: "Có phải em muốn anh "làm" em ngay ở chỗ này không?"




Lâm Việt Thịnh thấy được vẻ ghen tuông trong mắt Quách Thanh Tú, khóe miệng giương lên lộ ra nụ cười đắc ý. Tại sao cái cảm giác này lại sảng khoái đến thế nhỉ?



"Khà khà, em và Dương Diệp Sinh ở bên nhau cũng nhiều năm như vậy, em chưa từng thích hắn sao?"



Lâm Việt Thịnh mỉa mai châm biếm lại, Quách Thanh Tú ngẩn ra, sao cô chưa từng nghĩ đến những thứ này?



"Em và hai người khác nhau, em với Dương Diệp Sinh chỉ là bạn bè, không có quan hệ yêu đương. Mà anh cùng Sophie không giống, cô ta là vị hôn thê của anh, ba của anh đã cho chép, những lúc chỉ có hai người ở với nhau, em cũng không tin anh không sinh ra ý nghĩ xấu xa gì với cô ta?" Quách Thanh Tú mạnh mẽ phản bác.



"Em muốn anh thừa nhận anh có gì đó với cô ta thì em mới vui sao?" Lâm Việt Thịnh có vẻ như suy nghĩ mà ngước cằm lên, chăm chú nhìn Quách Thanh Tú.



"Vậy chính là có sao?" Quách Thanh Tú bắt đầu giận dỗi.



Đôi mắt đen của Lâm Việt Thịnh chăm chú nhìn cô, không lên tiếng, trầm mặc.



Vẻ mặt này khiến cho Quách Thanh Tú vô cùng giận dữ, cô xoay người không nhìn hắn nữa.



Khốn kiếp khốn kiếp, chắc chắn anh có qua lại với cô ta!!



Lâm Việt Thịnh ôm lấy cô từ đằng sau, "Em không có lòng tin với anh vậy sao? Hay là nói em không có lòng tin với chính mình?"



Quách Thanh Tú tức giận vùi mặt vào trong góc, không nói gì.



Bàn tay to lớn của Lâm Việt Thịnh mơn trớn trên gò má cô.



"Đồ ngốc, thật là đồ ngốc nhất trong các đồ ngốc, đàn bà bên cạnh anh, chỉ cần anh muốn, thì cần bao nhiêu là có bấy nhiêu, thế nhưng đó đều không phải là điều anh muốn, người anh yêu chính là em, anh chỉ muốn một mình em, đã hiểu chưa?"



Quách Thanh Tú vẫn ngồi rầu rĩ như cũ.



"Nếu như anh thật sự thích Sophie dù chỉ một chút, vậy thì con của anh và cô ta đã lớn cả rồi, hiểu chưa?"



Quách Thanh Tú bỗng nhiên xoay người qua, hồi lâu sau, cô đưa tay bóp cổ hắn: "Anh dám!"



"Ồ, em to gan thật, dám mưu sát chồng cơ đấy..." Lâm Việt Thịnh khoa trương kêu lên.



"Hừ, ai bảo anh với cô ta nhiều năm như vậy..."



"Đồ đần, đã bảo với em là không có rồi!!"



"Có!"



"Không có..."



"Có, có, có... Ưm..."



Miệng Quách Thanh Tú cuối cùng bị chặn lại, cô lại ngã vào lòng Lâm Việt Thịnh thêm lần nữa, tiếng cãi vã cuối cùng cũng không còn.