Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 203 : Cả nhà lưu vong

Ngày đăng: 16:28 19/04/20


Ba ngày sau, hôn lễ của Lâm Việt Thịnh đúng ngày cử hành.



Trong một toàn giáo đường hoa lệ, khách khứa ngồi đầy, lúc này, Lâm Việt Thịnh mới được thả ra.



Hắn mặc âu phục của chú rể, đi tới đi lui giữa đám người, cô dâu Sophie vẫn chưa tới.



Lâm Việt Thịnh cầm điện thoại di động lên, đáng một cuộc điện thoại.



"Chuẩn bị xong chưa?"



"Tất cả đã ổn thoải rồi, cậu chủ!"



Vào lúc này, trong phòng giam dưới mặt đất của Lâm gia, bóng dáng của Witt xuất hiện gần phòng giam.



"Cậu chủ nhỏ, ông chủ có dặn dò, bất kể ai cũng không được vào phòng giam dưới mặt đất." Vệ sĩ đứng canh cửa mặt không biểu cảm nói.



"Bất kể ai? Vậy chắc chắn không bao gồm em rồi, để em vào đi, em nhớ mẹ của em, em muốn gặp mẹ."



Bé con Witt ngoan cố nói, vệ sĩ đứng canh cửa, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai cũng không lên tiếng, có điều cũng không cho vào.



"Nhanh lên, em muốn đi vào gặp mẹ!" Witt sốt ruột nói.



"Không được đâu, cậu chủ nhỏ, tôi nghĩ, bất luận ai cũng bao gồm cả cậu!"



"Hừm, các anh nhớ kĩ đó, các anh đắc tội với em, các anh không có kết quả tốt đẹp đâu."



Witt tức giận rời khỏi.



Một lát sau, Witt lại đến nữa.



Lần này, cậu bé mang theo hai cái bánh ga tô đến.



"Hai anh vệ sĩ, các anh vất vả rồi, nắng nóng như vậy, các anh chắc chắn rất khát, trước tiên ăn bánh gato nào!"



Witt tươi cười, tỏ vẻ lấy lòng nói.



Hai gã vệ sĩ nhìn nhau, lúc này mới buổi sáng, làm gì có nắng gắt, hơn nữa, ăn bánh gato cũng không thể giải khát mà!



Có điều, ông giời con này ở đây ồn ào cả nửa ngày, nếu còn không ăn, vậy chắc chắn sẽ còn náo loạn tiếp nữa.



"Mau ăn đi, chẳng lẽ em còn hạ độc sao!"



Witt bực bội cao giọng.



Hai gã vệ sĩ không dám phản kháng nữa, mỗi người vâng vâng dạ dạ mà cầm một cái bánh gato lên, tống vào trong miệng, có điều, cái bánh gato này mùi vị cũng ngon thật.



Witt đắc ý nhìn bọn hắn, thật lâu sau, cả hai gã đều hôn mê bất tỉnh.



Witt vỗ tay một cái, "Bác Hai, đến lượt bcs ra tay rồi."




Chiếc thuyền lớn từ từ chuyển động, chậm rãi rời khỏi Pháp.



Trên boong thuyền, cả nhà ba người đứng tập trung một chỗ.



"Mẹ, ôm con một cái!"



Witt tỏ vẻ thiếu sót tình thương của mẹ, cần vòng ôm ấm áp của Quách Thanh Tú an ủi.



Lâm Việt Thịnh xách Witt lên, sau đó ném qua một bên.



"Mau tránh ra, thằng nhóc thối, ba còn có chuyện quan trọng cần thương lượng với mẹ của con."



"Hai người còn có chuyện gì nữa?" Witt tỏ vẻ thật phiền não, thế giới của người lớn thật là phức tạp quá đi.



"Chuyện... Tóm lại là chuyện rất quan trọng. Nói cho con nghe con cũng không hiểu đâu."



Witt tủi thân mà nhìn mẹ mình, "Mẹ..."



"Khụ..." Quách Thanh Tú hắng giọng một cái, "Đúng vậy, quả thật là có chuyện quan trọng, có điều, cái chuyện quan trọng này có thể đợi đến tối lại nói." Vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với Lâm Việt Thịnh, sau đó lại nhìn Witt.



"Bây giờ thì, ba con hai người cầm bản đồ xem xem, chúng ta muốn đi đâu, còn mẹ, đi làm cơm tối cho hai người nhé."



Trên biển khơi, một chiếc du thuyền sang trọng đón gió rẽ sóng mà đi, hướng thẳng về phía ánh trăng.



Ánh trăng bàng bạc, lặng lẽ chiếu lên boong thuyền.



Trên bàn ăn, một nhà ba người ngồi quây quần bên nhau.



Cảnh tượng ăn cơm trên biển như thế này, hơn nữa còn là cả nhà ba người đoàn tụ, cực kỳ hiếm thấy.



Witt hết sức hài lòng.



"Mẹ, mẹ biết không? Trước đây con vẫn luôn hỏi ba, hỏi mẹ của con ở đâu, mẹ đoán xem ba nói thế nào?"



Quách Thanh Tú ăn một miếng bánh gato, miệng cắn cái nĩa, đôi mắt ươn ướt nhìn về phía Lâm Việt Thịnh.



"Anh nói như thế nào, anh yêu?"



Lâm Việt Thịnh xiên một miếng bánh gato đút vào miệng Witt.



"Thằng nhóc con này, sao đang ăn mà vẫn không im miệng, không được nói chuyện, lúc ăn phải giữ yên lặng."



"Con biết rồi, ba con sai rồi!" Witt cúi đầu ăn.



Đôi mắt Quách Thanh Tú híp lại, nghi ngờ nhìn Lâm Việt Thịnh, "Anh nói như thế nào hả? Anh yêu?"



Dáng vẻ như thể không đạt được mục đích quyết không nghỉ ngơi.