Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 26 : Đừng tự kỷ như thế chứ

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Dưới ánh trăng, gương mặt Quách Thanh Tú tèm lem đầy nước mắt, trông qua là biết cô đã sợ đến thế nào, Lâm Việt Thịnh nhanh chóng bế cô lên: "Cô là thứ ngu ngốc, sao lại chạy tới chỗ này hả? Đầu óc úng nước rồi à?"



Sau khi trách mắng xong lại hỏi ngay: "Có bị thương ở đâu không?"



Quách Thanh Tú đáng thương giơ lòng bàn chân lên: "Có mảnh vỏ sò gãy trong lòng bàn chân."



Đồng tử của Lâm Việt Thịnh co rút lại, hắn mất kiên nhẫn hô lên với người ở phía sau: "Mau lên!"



Chiếc thuyền được đóng rất đẹp, tiếc rằng nó chèo bằng mái chèo gỗ, cho dù tốc độ đã khá nhanh rồi, nhưng Lâm Việt Thịnh quá nóng lòng, chỉ hận không thể biến chiếc thuyền này thành máy bay trực thăng.



Sau khi lên thuyền, gương mặt của Quách Thanh Tú ghé sát vào lồng ngực của Lâm Việt Thịnh, do quá lạnh nên toàn thân cô run rẩy.



Lâm Việt Thịnh tìm được một chiếc thảm lông, quấn chặt cô lại, tuy rằng giọng điệu vẫn ngang ngược và thô bạo, nhưng ai cũng nhìn ra được sự quan tâm kia.



Dựa vào lồng ngực Lâm Việt Thịnh, Quách Thanh Tú nghe thấy trái tim hắn đang đập mãnh liệt, hắn đang căng thẳng lo lắng vì cô sao? Chắc không phải chứ, người đàn ông lăng nhăng này sẽ để ý đến cô sao?



Chắc chắn là ảo giác thôi.



Sau khi lên bờ, Quách Thanh Tú được đưa ngay đến bệnh viện gần nhất.



Thực ra vết thương của cô không nặng, chỉ có điều vỏ sò cắm sâu vào lòng bàn chân, làm phẫu thuật gắp ra tốn hơn một tiếng đồng hồ. Sau khi khâu lại, Quách Thanh Tú được đẩy ra ngoài.



Khi Quách Thanh Tú vào trong phòng cấp cứu, Lâm Việt Thịnh ướt sũng sượt đứng đợi bên ngoài.



Khi Quách Thanh Tú nằm trên giường bệnh được y tá đẩy ra ngoài, Lâm Việt Thịnh vẫn ướt sũng sượt như thế, lẽ nào đầu óc của người đàn ông này bị hỏng rồi à? Không biết đường đi thay quần áo sạch nữa.



Trong phòng bệnh, Quách Thanh Tú nằm đơ trên giường, bàn chân trái bị quấn băng trắng.



Lâm Việt Thịnh vẫn không biết đường đi thay quần áo, hắn còn đang lớn tiếng trách mắng Quách Thanh Tú.



"Quách Thanh Tú, cô giỏi nhỉ, đi du lịch không những không chăm sóc tốt cho chị cô mà còn khiến bản thân mình bị thương thế này, cô nói xem cô ngu ngốc tới cỡ nào!"



Quách Thanh Tú tủi thân trừng mắt nhìn hắn: "Người ta đã bị thương thế này rồi, anh vẫn chưa chịu thôi à!"



"Cô còn dám cãi lại à! Nếu như tôi đến muộn một tí, cô đã bị sóng cuốn đi rồi." Lâm Việt Thịnh càng lúc càng giận điên lên.



Quách Thanh Tú nặn ra một nụ cười méo mó vô cùng khó coi, dù sao thì lần này Lâm Việt Thịnh cũng đã cứu cô.



Đây là sự thật không thể cãi được,



"Cảm ơn anh nhé! À thì, anh có thể đi thay quần áo không, tránh bị cảm."



Biểu cảm trên mặt Lâm Việt Thịnh cuối cùng cũng thả lỏng hơn.
"Vâng!" Quách Thanh Tú không cứng đầu nữa, đêm hôm nay, hai chị em ở cùng nhau trong bệnh viện.



Sáng hôm sau, Lâm Việt Thịnh chuẩn bị một chiếc xe lăn, đẩy tới phòng bệnh.



Quách Thanh Tú nhìn chiếc xe lăn kia mà khổ hết chỗ nói: "Tôi có bị liệt đâu, không cần đến cái này."



Lâm Việt Thịnh lạnh lùng liếc cô một cái: "Nói lắm thế!"



Nói xong, hắn bế cô lên xe lăn.



Lâm Việt Thịnh nhìn đồng hồ: "Chiều nay lên máy bay về nước, hai người chuẩn bị đi, xem xem còn chỗ nào muốn chơi không."



Chuyến đi được đặt lịch một tuần mà chưa đến ba ngày đã vội vàng kết thúc vì vết thương của Quách Thanh Tú.



Sau khi xuống máy bay, một chiếc xe dã ngoại xa hoa được lái tới bên ngoài sân bay.



Lâm Việt Thịnh đẩy Quách Thanh Tú lên xe dã ngoại rồi quay đầu nói với Quách Hoàng Ngân: "Anh phái người đưa em về nhà, Thanh Tú đến bệnh viện kiểm tra."



Quách Hoàng Ngân nhìn Quách Thanh Tú, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau cùng nghe theo sự sắp xếp của Lâm Việt Thịnh.



Chiếc xe dã ngoại không hề đưa Quách Thanh Tú đến bệnh viện mà lượn một vòng trong thành phố, sau cùng lại dừng bên ngoài cung điện Versailles.



Dưới ánh mắt của rất nhiều người giúp việc, Quách Thanh Tú được Lâm Việt Thịnh đẩy qua cánh cửa lớn xa hoa.



Quách Thanh Tú phản đối.



"Tên khốn nạn, không phải anh nói đưa tôi đến bệnh viện sao? Anh đưa tôi đến đây làm gì?"



Lâm Việt Thịnh tức giận nhìn cô: "Nếu không phải vì giữ thể diện cho cô, mẹ kiếp tôi có cần phải nói dối với Quách Hoàng Ngân không?"



Đúng vậy, cậu chủ Lâm trước giờ muốn gì làm nấy, trước giờ chưa từng phải giữ thể diện cho bất cứ ai. Vì Quách Thanh Tú, lần đầu tiên hắn tìm một lí do cho việc làm của mình.



"Tên khốn, tôi muốn về nhà!"



Lâm Việt Thịnh buông hai tay ra, nhìn cô với vẻ cười nhạo: "Được thôi, vậy cô tự về đi."



Quách Thanh Tú bị hắn khích tướng, cô tưởng thật, đứng dậy, nhảy lò cò bằng một chân, nhảy ra bên ngoài cánh cửa thủy tinh.



Người đàn ông này đúng là xấu xa, rõ ràng lúc xuống máy bay hắn nói với chị sẽ đưa cô về nhà, thế mà dám lừa cô tới đây.



Quách Thanh Tú vất vả lắm mới nhảy được tới cửa, Lâm Việt Thịnh ôm eo về cô lên, ném xuống ghế sofa. Hắn nặng nề ngồi xuống, đôi mắt như chim ưng xoáy thẳng vào cô.