Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 27 : Thả tôi ra đồ Cầm thú

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


“Quách Thanh Tú, đừng ép tôi phải mạnh tay…”



Ánh mắt hung dữ của Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm vào Quách Thanh Tú: “Anh Hải. Tôi rất muốn biết đó là ý gì?”



Quách Thanh Tú hoàn toàn sợ ngây người ra. Cô không ngờ Lâm Việt Thịnh vẫn còn nhớ điều đó.



Người đàn ông này thật tàn bạo, lại còn vô liêm sỉ, lòng dạ hẹp hòi hay thù dai. Cô cứ tưởng chuyện đó đã qua rồi cơ.



“Một người bạn!”



Lâm Việt Thịnh nới lỏng cà vạt, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm: “Bạn?”



Một người phụ nữ, kêu lên một cái tên vào thời điểm cao trào thì chắc chắn đó chính là người mà cô ta hi vọng đang áp lên mình cô ta ngay lúc ấy. Điều này đối với Lâm Việt Thịnh chẳng khác nào một sự châm chọc vô cùng.



Quách Thanh Tú, cô được lắm! Một cô gái nhìn có vẻ thuần khiết, vô tội lại có thể chơi Lâm Việt Thịnh hắn một vố thật đau.



Trên đời này, từ trước đến nay chỉ có Lâm Việt Thịnh hắn đùa giỡn kẻ khác. Đây là lần đầu tiên mà hắn bị một cô gái bỡn cợt.



Xem ra, đúng là hắn đã xem thường cô rồi.



Lâm Việt Thịnh túm lấy Quách Thanh Tú, nhấc cô ra khỏi xe lăn rồi quăng xuống ghế sofa, chuẩn xác áp cô dưới thân mình.



Trong đôi mắt hắn cuộn trào sóng ngầm.



“Nói thật đi! Nếu không chị của cô và toàn bộ nhà họ Quách sẽ bị tôi chơi cho đến chết đấy…” Giọng điệu điên cuồng không cần nói cũng biết, hốc mắt đỏ đậm làm Quách Thanh Tú không rét mà run.



Người đàn ông này thật đáng sợ, chẳng khác nào sự tồn tại của một loài dã thú, khiến trong lòng cô cảm thấy sợ hãi.



Tình cảnh lần trước chị mình tái phát bệnh tim vẫn còn mới y nguyên trong đầu, cô không muốn lại phải trải qua điều đó một lần nữa.



“Là một người đàn ông mà tôi thích…”



Quách Thanh Tú nhìn hắn bằng ánh mắt yếu ớt, dè dặt lên tiếng.



Lâm Việt Thịnh đưa tay nắm lấy cằm cô, lạnh lùng nhìn cô: “Quách Thanh Tú, từ nay trở đi, thân xác và trái tim cô chỉ thuộc về một người là tôi, nghe rõ chưa?”



“Lâm Việt Thịnh, một tên đểu cáng như anh quản được việc tôi nghĩ tới ai chắc?”



“Bốp!”Lâm Việt Thịnh tát Quách Thanh Tú một bạt tai thật mạnh, khiến khuôn mặt cô bị đánh lệch hẳn sang một bên.



“Đồ khốn, anh dám đánh tôi…” Quách Thanh Tú muốn phản kháng.



Một nụ cười tà ác hiện ra trên mặt Lâm Việt Thịnh, hắn dùng tay lột sạch quần áo trên người cô, cái hôn nóng bỏng ập đến bên môi Quách Thanh Tú.



Bàn tay to của hắn lần sâu dưới lớp váy cô, bỏ qua luôn màn dạo đầu mà tiến vào.




Tăng Thanh Hải ngồi sâu trong chiếc ghế xoay của Tổng giám đốc. Bận rộn cả ngày, anh cảm thấy hơi mệt. Thời khắc này, anh đã tắt máy vi tính, ánh mắt nhìn về một cái khung ảnh được đặt trên bàn làm việc.



Bên trong là tấm ảnh của một cô bé, bộ dạng tầm tám, chín tuổi. Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa với đôi mắt sáng và tóc trước cắt ngang trán gọn gàng. Cô bé còn mặc một bộ trang phục của lính thủy màu xanh lam, tươi cười với hai má lúm đồng tiền trên gương mặt. Mặc dù còn nhỏ nhưng cũng đã có thể nhìn ra phong thái xinh đẹp của cô rồi.



Bức ảnh đã hơi ngả vàng, có thể nhận ra nó được chụp từ rất lâu.



Nhưng trong thế giới của Tăng Thanh Hải thì đây chính là hồi ức đáng trân quý nhất của anh.



“Anh Hải, Thanh Tú lớn lên có thể làm cô dâu của anh Hải không?”



Giọng nói non nớt, ngọt ngào vang vọng bên tai anh.



Thanh Tú, rốt cuộc em ở đâu?



“Cốc, cốc, cốc…”



Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Tăng Thanh Hải ngẩng đầu nhìn về phía cửa.



Thân hình xinh đẹp của Lý Vi Vi xuất hiện trước cửa lớn của văn phòng, cô ấy nhìn anh mỉm cười, bước từng bước chậm rãi về phía anh: “Tổng giám đốc Tăng, tan làm rồi!”



“Ha ha, Vi Vi, em tới rồi à!”



“Vâng, anh sao rồi? Hôm nay là một ngày rất quan trọng…”



Tăng Thanh Hải xoa nhẹ đầu lông mày, anh có chút mơ hồ: “Là ngày gì thế?”



Lý Vi Vi di chuyển tới phía sau Tăng Thanh Hải, ôm vai anh một cách nồng nàn, chân thành: “Anh đừng vội nói gì, đi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.”



Ánh mắt cô hướng về phía khung ảnh đặt trên bàn, trong lòng đột nhiên dâng trào một sự chua xót nhè nhẹ.



“Anh Hải, anh vẫn không quên được cô ấy à?”



Tăng Thanh Hải cười đầy áy náy: “Anh đã tìm Thanh Tú mười năm rồi, làm sao có thể nói quên là quên ngay được.”



“Đúng vậy, đã mười năm rồi. Nếu như cô ấy còn sống thì hẳn là sẽ tới tìm anh…” Lý Vi Vi cười vừa thỏa đáng.



Tăng Thanh Hải đứng dậy, gật đầu: “Vi Vi, thật làm khó cho em rồi. Cho anh thêm thời gian ba ngày. Nếu ba ngày nữa vẫn không tìm thấy Thanh Tú thì chúng ta sẽ đính hôn.”



Lý Vi Vi gật gật đầu.



Anh đợi Quách Thanh Tú mười năm, còn Lý Vi Vi đã đợi anh nào có thua gì mười năm.



Nếu như không phải vì chuyến du lịch Maldives lần trước thì bây giờ cả hai đã đính hôn lâu rồi.