Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 28 : Cô gái không nghe lời

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Quách Thanh Tú dựa người dưới một gốc cây to. Cô tự động viên mình một hồi lâu, cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí đi về phía phòng bảo vệ.



Chẳng có gì phải sợ cả, chỉ là đi tới hỏi Tổng giám đốc của bọn họ có ở đây không mà thôi. Rồi tiện thể hỏi luôn Tổng giám đốc sống ở đâu, điều này dễ mà!



Khi Quách Thanh Tú còn cách phòng bảo vệ tầm hai bước chân thì có một bóng hình với dáng người cân đối, lịch thiệp bước ra từ cánh cửa kính xoay tròn.



Chính là Tăng Thanh Hải. Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn.



Anh Hải…



Cô thầm gọi tên anh. Nhưng vào thời khắc cô định chạy tới thì có thêm một bóng người với vẻ cao quý, mềm mại bước ra từ cánh cửa kính quay tròn. Tăng Thanh Hải thoáng dừng lại trước cửa, đợi cô gái ở phía sau mình đi ra, hai người mới vai kề vai sóng bước ra ngoài.



Cô gái kia mặc một chiếc váy lụa cổ chữ V màu tím, mái tóc nhuộm màu nâu được búi kiểu công chúa ở phía sau đầu. Một chiếc trâm hoa theo kiểu cổ được cài thêm vào trên tóc, trông cực kỳ xinh đẹp. Khí chất ấy vừa nhìn là nhận ra ngay người đó xuất thân từ gia đình giàu có.



Hai người đi cạnh nhau, trai tài gái sắc trông thật xứng đôi.



Quách Thanh Tú hoảng hốt cúi thấp đầu xuống rồi phóng vọt tới phía sau một góc tường.



Trong lòng cô cảm thấy vô cùng xót xa. Anh Hải, anh đã sớm có người khác rồi à?



Vào thời khắc này, toàn bộ dũng khí tích được lúc trước đã hoàn toàn tiêu tan.



Cô không thể nữa rồi.



Cô gái đó cao quý, hoàn mỹ đến vậy, còn cô thì lại chẳng là gì…



Trước kia, cô vẫn còn sở hữu vẻ thuần khiết tốt đẹp, nhưng giờ đây cô chỉ là một tình nhân dơ bẩn, là một kẻ thứ ba đáng khinh dụ dỗ bạn trai của chị họ.



Quách Thanh Tú mất đi dũng khí gặp mặt Tăng Thanh Hải.



Lý Vi Vi nắm lấy tay Tăng Thanh Hải cùng đi tới bên một chiếc xe Chevrolet màu trắng. Sau khi Tăng Thanh Hải ngồi vào vị trí lái xe, đột nhiên Lý Vi Vi kêu lên một tiếng thất thanh: “Ôi chao, khuyên tai của em rơi mất một chiếc rồi…”



“Anh Hải, chắc là khuyên tai của em rơi ở trên lầu rồi, em đi tìm một chút.”



“Để anh đi tìm giúp em!” Tăng Thanh Hải nhìn thấy bên tai trái của cô ta trống không liền cười nói.



“Không, không, hình như lúc nãy em gỡ ra ở trong nhà vệ sinh, anh lấy giúp em thế nào được? Anh đợi em một lát, em sẽ ra ngay.”



Lý Vi Vi đi vào bằng lối đi nhỏ bên cạnh, nhanh chóng bước tới phía sau lưng Quách Thanh Tú.



Mặc dù đèn phía bên này không mấy sáng, nhưng Lý Vi Vi vừa nhìn đã nhận ra ngay Quách Thanh Tú.



Lúc nãy từ bên trong bước ra, cô ta đã nhìn thấy một bóng hình lén la lén lút trốn ở đây nhìn trộm. Dựa vào trực giác của phụ nữ, cô ta cảm thấy người phụ nữ này không bình thường.



Chỉ có điều lúc đó không ngờ rằng đây là Quách Thanh Tú, mà chỉ nghĩ là một nữ công nhân nào đó trong công ty mến mộ Tăng Thanh Hải mà thôi.


“Đừng lo lắng, anh sẽ lập tức điều tra xem…”



Lâm Việt Thịnh dùng điện thoại của mình gọi một cuộc.



“Sử dụng tất cả các mạng lưới có liên quan, lập tức đi tìm. Dù có phải đào sâu thành phố S tới ba mét cũng phải tìm ra cho bằng được Quách Thanh Tú cho tôi.”



“Vâng ạ, Tổng giám đốc Lâm!” Một giọng nữ dày dặn kinh nghiệm được truyền tới từ đầu dây bên kia.



Sau khi tắt điện thoại một cách lạnh lùng, hắn ngoảnh đầu lại nhìn Quách Hoàng Ngân một cái rồi quay người rời đi.



Tại một đồn công an của thành phố S, Lão Vương và Tiểu Hoành đang đánh cờ tướng.



Lão Vương nghĩ tới việc bản thân sắp được thăng lên chức Phó trưởng công an là cảm thấy phấn chấn! Ông ta ngồi bắt chéo chân, uống trà và ngâm nga một điệu hát dân gian. Bộ dạng vô cùng thảnh thơi, vui vẻ.



“Sếp, đã ba ngày rồi cô gái kia không chịu ăn cơm, có khi nào chết người không?”Tiểu Hoành thấy hơi lo lắng, có tật giật mình mà.



Mặc dù lúc đưa tới, bảo vệ một mực nhấn mạnh cô gái này là kẻ trộm, nhưng rõ ràng cô ta trông chẳng giống trộm cắp chút nào cả.



“Tiểu Hoành à, đời người chỉ có một lần cơ hội này. Nếu như cậu không nắm lấy thì sẽ giống như Lão Vương anh đây, lăn lộn năm mươi năm vẫn chỉ là một tên cảnh sát còm, có hiểu không?”



Tiểu Hoành một bộ nghe lời khuyên răn, cười một cách cung kính: “Hiểu rồi, hiểu rồi ạ…”



“Rầm” một tiếng, cửa ra vào bị ai đó đá tung.



Lâm Việt Thịnh xông thẳng vào đồn công an với bộ dạng điên cuồng, theo sau là vài tên vệ sĩ mặc áo vest đen đeo kính đen.



“Các anh làm cái gì vậy?” Lão Vương đứng dậy, tay đặt lên bao súng bên hông, chất vấn Lâm Việt Thịnh.



Dù là người có gan cũng không dám đến đồn công an đánh nhau.



Trừ khi là kẻ đó chán sống.



Lâm Việt Thịnh nheo đôi mắt sâu thẳm của mình lại. Hắn vung tay đấm thẳng vào mặt Lão Vương.



Lão Vương bị đánh cho bầm dập, lăn đến góc tường. Ông ta hét lên kinh hoảng: “Mau, mau báo cảnh sát…”



Chợt nhớ ra bản thân mình là cảnh sát, Lão Vương vội vàng gọi Tiểu Hoành: “Đi… đi gọi những người khác tới, xin trợ giúp từ trụ sở chính…”



Lâm Việt Thịnh đạp một phát lên ngực ông ta. Hắn dùng lực một cách hung bạo, Lão Vương đau đến mức hét lên: “Gan của các cậu lớn đấy, dám đột kích cả đồn công an…”



“Nói mau, Quách Thanh Tú đang ở đâu?”



Lão Vương ôm chặt đầu: “Các người coi trời bằng vung…”



Lâm Việt Thịnh đón lấy một con dao găm trong tay một vệ sĩ, kề vào cổ ông ta: “Đúng, tôi coi trời bằng vung! Nếu còn không nói, tôi cho ông thăng ngay bây giờ.”