Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 30 : Chỉ được phép để một mình tôi ngắm

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Người phụ nữ này chỉ có một mình Lâm Việt Thịnh hắn được sở hữu.



Một lúc lâu sau hắn nhếch môi, lộ ra điệu bộ mỉa mai: “Quá xấu, cởi ra…”



Nhân viên cửa hàng không hiểu liền mỉm cười giải thích: “Thưa anh, quý cô này mặc chiếc váy rất đẹp đấy ạ!”



Lâm Việt Thịnh nhướng lông mày: “Đẹp hay không là do cô nói hay là do tôi nói vậy?”



Giọng điệu của hắn không hề khách khí. Nhân viên cửa hàng nào dám chống đối liền vội vàng giải thích: “Đương nhiên là do anh nói ạ, có điều, có điều không sao cả ạ, phía bên này vẫn còn rất nhiều các kiểu dáng khác…”



“Lấy chiếc váy hai lớp kín đáo một chút, đừng lấy những bộ hở nhiều như thế này nữa.”



Người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh hắn làm sao có thể để cho những gã đàn ông khác ngắm được.



Chỉ có thể đóng cửa lại để một mình hắn chiêm ngưỡng, thưởng thức thôi…



Quách Thanh Tú nhún vai. Cô thì thế nào cũng được.



Thay đi thay lại, cuối cùng đổi thành một bộ lễ phục cổ ngang màu hồng nhạt, dài tới mắt cá chân, kết hợp với một đôi giày nạm đá thạch anh xinh đẹp. Mặc dù kín như bưng nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô vẫn ngọt ngào tinh khiết, rạng rỡ như ánh bình mình khiến cánh đàn ông phải rung động.



Lâm Việt Thịnh túm lấy cằm Quách Thanh Tú: “Nhớ kỹ, sau này chỉ được cười với một mình tôi thôi.”



“Hứ, bạo chúa!”Quách Thanh Tú thầm mắng trong lòng.



Nhưng lúc này Lâm Việt Thịnh đã đi thanh toán. Chỉ cần là những chiếc váy Quách Thanh Tú đã thử qua, hắn đều mua hết không để lọt một chiếc nào, bao gồm cả giày và túi xách.



Khi đi ra khỏi cửa hàng, toàn bộ con người Quách Thanh Tú trở nên rực rỡ hơn hẳn.



Cô có thêm chút quyến rũ của một người phụ nữ bên cạnh sự thuần khiết vốn có, điều đó càng khiến Lâm Việt Thịnh thêm rung động.



Lâm Việt Thịnh quay người, nhét một tấm thẻ màu vàng vào tay Quách Thanh Tú.



“Cái này cho cô, không giới hạn số tiền, cô có thể tự mua thứ mà mình thích.”



Gì cơ? Đầu óc gã đàn ông này bị bệnh à? Tự nhiên lại đưa cho cô nhiều như thế!



Cô đưa tay ra ngăn lại, vẻ mặt đầy kiên quyết: “Lâm Việt Thịnh, anh bỏ cái ý định dùng tiền để mua chuộc tôi đi…”



Lâm Việt Thịnh nghe xong thì cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Hắn luôn nghĩ rằng, phụ nữ ấy mà, dù có đẹp, có thanh thuần, có thể hiện đến đâu chẳng qua chỉ cần dùng tiền là đánh đổ cả, chỉ khác nhau ở số tiền ít hay nhiều mà thôi.



Trong mắt hắn, từ trước tới nay phụ nữ chỉ được phân ra là loại ít tiền hay nhiều tiền, nhưng Quách Thanh Tú lại là một ngoại lệ.



Lần đầu tiên Lâm Việt Thịnh có cảm giác thất bại. Sự tự tin của hắn đã bị Quách Thanh Tú giày xéo thành công.



“Không cần à?”
Lâm Việt Thịnh chau mày. Người phụ nữ này, sao cứ vào thời khắc quan trọng thì lại làm hỏng việc vậy.



“Đưa cô ấy đến nhà vệ sinh…” Lâm Việt Thịnh trầm giọng dặn dò Huỳnh Minh San



“Không cần, không cần, đi nhà vệ sinh thôi mà, tôi sẽ quay lại ngay…”



Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh, cố nặn ra một nụ cười. Cô quay người đi về phía nhà vệ sinh ở bên cạnh.



Đoạn đường này, từng bước chân của cô mềm nhũn như thể đang bước trên bông vậy.



Đây không phải là thật, đây không phải là sự thật. Mấy ngày trước, anh Hải vẫn còn gọi cô ở Maldives. Anh nói vẫn đang tìm cô, anh nói anh yêu cô, anh nói anh vẫn đang đợi cô…



Thế nhưng, chớp mắt một cái, anh đã lại cầm tay người con gái khác.



Quách Thanh Tú cảm thấy đau lòng. Một đoạn đường có vài phút bước đi mà dài đằng đẵng giống như cô đang phải đi cả một thế kỷ vậy.



Từ nhỏ tới lớn, người mà cô tin tưởng nhất là anh, người mà cô yêu nhất là anh, người mà cô nhớ thương nhất cũng chính là anh.



Thế nhưng, anh không cần cô nữa…



Cuộc đời của Quách Thanh Tú giống như bị rơi vào vùng hoang vu, tìm không được lối ra.



Trong nhà vệ sinh, cô mở vòi nước mạnh hết cỡ, ra sức táp nước lạnh vào mặt của mình.



“Cô gái, cô sao vậy?”



Một giọng nói dịu dàng từ phía sau truyền tới.



Quách Thanh Tú ngẩn người quay lại. thời khắc bốn con mắt nhìn nhau, Quách Thanh Tú như gặp phải sét đánh, sao mà lại trùng hợp đến vậy?



Càng là người bạn muốn có thì lại càng không có được.



Càng là người bạn không muốn gặp thì lúc này lại được đưa đến ngay trước mắt bạn.



Quách Thanh Tú cúi đầu bối rối: “Xin lỗi, em…”



Đôi bàn tay to ôm lấy cô từ phía sau: “Thanh Tú, Thanh Tú của anh, anh biết là em, em đừng đi…”



Tăng Thanh Hải hoàn toàn không ngờ lại gặp được Quách Thanh Tú ở đây.



Giây phút nhìn rõ khuôn mặt cô, đầu óc anh trở nên trống rỗng.



Anh nhanh chóng nhận ra cô. Mặc dù đã cách mười năm, nhưng anh vẫn nhận ra hình dáng khuôn mặt cô.