Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 31 : Bỏ lỡ cả một đời

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Cơ thể Tăng Thanh Hải chứa đựng một mùi hương thảo mộc thơm nhè nhẹ. Anh ôm Quách Thanh Tú thật chặt, không để cô bỏ chạy.



“Thanh Tú, đừng đi, đừng bỏ chạy, đừng trốn tránh anh. Em biết không, anh tìm em vất vả biết nhường nào…”



Anh kể lể, giống như muốn thổ lộ hết toàn bộ tiếng lòng chất chứa mười năm qua.



Bắt đầu từ ngày anh rời khỏi Quách Thanh Tú thì anh đã đặt cô ở trong trái tim mình. Mỗi khi anh nhớ tới cô, anh đều nói chuyện với hình ảnh của cô trong trái tim mình. Những lời nói tích tụ mười năm qua quá nhiều, quá nhiều. Anh hoàn toàn không biết nên bắt đầu nói ra từ đâu.



Ngực anh áp sát vào lưng Quách Thanh Tú. Hơi thở ấm áp của người đàn ông không ngừng truyền vào cơ thể cô.



Cơ thể mảnh mai của Quách Thanh Tú khẽ run lên. Cô giống như một đóa hoa run rẩy trong mưa vậy.



Lần đầu tiên cô cảm nhận được anh Hải của cô đã trưởng thành. Cái ôm của anh trở nên vững chắc, ấm áp, tràn đầy cảm giác an toàn đối với cô.



Thế nhưng giữa bọn họ đã không còn có thể nữa rồi. Cô đã trở thành thứ đồ chơi suy đồi của Lâm Việt Thịnh. Anh cũng đã trở thành chồng chưa cưới của người khác.



Số phận đã tạo ra một trò chơi tàn khốc với bọn họ. Hai người từ nay song song lướt qua nhau, không còn đi tới cùng một giao điểm nữa.



Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Quách Thanh Tú. Cô sợ lắm, cô sợ từ nay về sau sẽ lưu luyến sự ấm áp này của anh… Cô không nỡ quay người lại.



Quách Thanh Tú dùng sức đẩy Tăng Thanh Hải ra.



Anh vốn chỉ ôm hờ cô, nên khi cô khẽ dùng sức thì anh liền bị đẩy ra ngay.



Tăng Thanh Hải kinh ngạc nhìn cô. Anh đỡ lấy vai Quách Thanh Tú: “Thanh Tú, em không còn nhớ anh sao?”



Quách Thanh Tú cố gắng mỉm cười: “Nhớ, anh là anh Hải.”



Nói xong, cô chìa tay phải tới, cố gắng nặn ra vài từ.



“Anh Hải, chúc mừng anh đã tìm được một người vợ sắp cưới ưu tú như chị Lương.”



Thời khắc đó, Quách Thanh Tú biết mình cười rất khó coi. Đáng tiếc, cô lại không có gương để soi. Hơn nữa, nói những lời trái với lương tâm như vậy, cô cảm thấy thật đau lòng.



Bàn tay Tăng Thanh Hải từ từ buông lỏng khỏi cánh tay cô. Đôi mắt đẹp của anh hiện lên sự u buồn.



“Xin lỗi em Thanh Tú, anh tưởng em đã…”



Quách Thanh Tú vội vàng cắt ngang lời anh: “Anh Hải, hôm nay là ngày vui của anh, đừng nói những lời đau lòng. Chúng ta là những người bạn tốt nhất, chẳng phải sao?”



“Thanh Tú, hiện tại em đang ở đâu, mấy năm nay em sống tốt không? Hôm khác chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện nhé!”



Quách Thanh Tú dừng lại, cô do dự một lát: “Xem ra hôm nay anh rất bận, chi bằng để hôm khác nói tiếp đi.”
Đôi mắt Lâm Việt Thịnh ánh lên sự tàn khốc: “Đừng bảo vệ ông ta nữa, để ông ta tự nhận sự trừng phạt thích đáng đi…”



“Nhưng, có khi nào…”



“Phải làm gọn gàng sạch sẽ, đừng để truyền thông tóm được tin tức gì. Còn nữa, trực tiếp thu mua, sáp nhập công ty Á Hân vào dưới danh nghĩa công ty của tôi, đừng để lại bất kỳ dấu vết gì.”



Lâm Việt Thịnh tắt điện thoại, hắn nhếch miệng cười lạnh lùng.



Quách Tuấn Kiệt, ông nợ máu thì phải trả bằng máu…



Sau khi Lâm Việt Thịnh rời khỏi cung điện Versailles thì Quách Thanh Tú trở nên vô cùng hoạt bát.



“Chị, sao chị lại có thời gian rảnh tới đây vậy?”



Quách Hoàng Ngân nhướng lông mày: “Em không có ở nhà, mấy ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Ba chị suốt ngày bài bạc, còn có cả phụ nữ tìm tới gây lộn với mẹ. Trong nhà loạn hết cả lên, vừa hay Tuấn Khanh nói em ở đây nên đón chị tới ở với em, vậy nên…”



“Ồ, chị, em vừa mới xuất viện, sáng nay mới vừa ra thôi.”



Thực ra giải thích như vậy không đủ thuyết phục lắm nhưng cô hi vọng chị ấy sẽ không đem lòng sinh nghi.



Dù sao thì Lâm Việt Thịnh cũng là chồng chưa cưới của chị. Mối quan hệ tam giác đáng xấu hổ này khiến Quách Thanh Tú cảm thấy thật hèn hạ.



Trong lòng cô tràn ngập sự áy náy đối với chị họ.



Quách Hoàng Ngân gật đầu dịu dàng: “Thanh Tú, thực ra Lâm Việt Thịnh là một người đàn ông không tệ, chỉ có điều tính khí hơi hung hăng, em đừng quá để bụng.”



Quách Thanh Tú mấp máy môi. Chị họ thật đáng thương. Thứ mà chị ấy nhìn thấy chỉ là bề ngoài mà thôi.



Lâm Việt Thịnh là một con sói, một con sói ăn tươi nuốt sống người khác.



Nhưng Quách Thanh Tú sẽ không vạch trần hắn. Cô biết sức chịu đựng của chị họ được đến đâu.



Sân thượng của cung điện Versailles đươc thiết kế vô cùng xinh đẹp, phù hợp với nhu cầu sử dụng. Một vài cây hoa sơn trà quý giá được trồng ở đây. Một chiếc ghế sofa lớn, ngồi ở đây có thể nhìn thấy bầu trời dày đặc sao.



Nơi đây yên tĩnh, thoát khỏi sự ồn ào của thành phố với tiếng sóng biển từ xa vọng vào. Lâm Việt Thịnh là một người cực kỳ biết hưởng thụ cuộc sống.



Quách Thanh Tú đỡ Quách Hoàng Ngân ngồi xuống. Cô pha cho chị một ly café nóng.



Ở đây cô giống như là chủ nhân vậy, còn Quách Hoàng Ngân chỉ là khách qua đường.



Ở nơi tăm tối không nhìn thấy được trong đôi mắt của Quách Hoàng Ngân bỗng hiện ra một sự buồn thương.