Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 32 : Nửa đêm sờ vào trong chăn
Ngày đăng: 16:27 19/04/20
“Thanh Tú, tới đây!”
Quách Hoàng Ngân kéo tay Quách Thanh Tú để cô ngồi xuống bên cạnh. Ánh mắt Hoàng Ngân nhìn cô đầy dịu dàng.
Tay Quách Hoàng Ngân vuốt vuốt lọn tóc xõa nơi trán cô: “Thanh Tú, em đã trưởng thành rồi, càng ngày càng xinh đẹp, thật giống mẹ của em…”
Quách Thanh Tú chợt thấy chua xót trong lòng. Đến giờ cô vẫn không rõ mẹ mình đã chết như thế nào.
Cô chỉ biết rằng đêm hôm đó trời mưa rất to, cô được Quách Hoàng Ngân ôm vào lòng, nhét vào trong một chiếc xe rồi rời xa khỏi thành phố đó.
Cho đến năm cô hai mươi tuổi, Quách Hoàng Ngân mới nói cho cô biết mẹ mình đã qua đời, còn ba thì không rõ tung tích.
Mọi thứ giống như sương mù vây quanh cô vậy.
“Chị, chị có thể nói cho em biết, mẹ em đã chết như thế nào không?”
Bàn tay Quách Hoàng Ngân hơi khựng lại, cô ấy nhanh chóng buông tay ra, hít một hơi thật sâu.
“Thanh Tú, chuyện này đã trôi qua lâu như vậy mà em vẫn không buông bỏ được sao?”
“Chị, em lớn rồi, em có khả năng chấp nhận những chuyện đó. Xin hãy nói cho em biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Quách Hoàng Ngân đổi đề tài: “Thanh Tú, sau khi tốt nghiệp em muốn làm gì?”
Quách Thanh Tú buồn bã. Hồi còn nhỏ, ba luôn động viên cô, kêu cô sau này lớn lên học kinh doanh để kế thừa sự nghiệp của ông.
Nhưng cô lại không có chút hứng thú nào với kinh doanh mà ngược lại đã lựa chọn ngành thiết kế.
Mặc dù cô luôn cảm thấy nghi ngờ về cái chết của mẹ, về việc mất tích của ba nhưng Thanh Tú biết bản thân cô căn bản không thích hợp với việc kinh doanh. Cô không thể, không tài nào thực hiện hi vọng của ba, nên cô đã khiến ông thất vọng.
Nhìn sắc mặt buồn bã của Quách Thanh Tú, Quách Hoàng Ngân vỗ vai cô khích lệ: “Thực ra học thiết kế cũng không tệ, tương lai chị sẽ đưa em ra nước ngoài học, để em học ở học viện thiết kế tốt nhất.”
“Ha ha, cảm ơn chị…”
Quách Hoàng Ngân nói: “Paris là thiên đường của mỹ thuật, nơi đó sản sinh ra rất nhiều nhà thiết kế ưu tú. Nếu như em muốn đi thì giờ chị có thể nghĩ cách đưa em đi.”
Quách Thanh Tú đột nhiên trở nên nhạy cảm, cô ý thức được việc không biết có phải là chị ấy đã cảm nhận được điều gì rồi, nên mới muốn cô rời đi nhanh như vậy không?
Lẽ nào cô ấy đã biết được mối quan hệ mập mờ giữa Lâm Việt Thịnh và cô?
Quách Thanh Tú ngây người một hồi rồi cười nhạt: “Chị, cách này rất hay ạ. Nhưng đi Paris cần rất nhiều tiền, giờ bác cả hoàn toàn dựa vào sự trợ giúp của Lâm Việt Thịnh. Nếu như em đi Paris thì lúc này không được thích hợp cho lắm. Nhưng em đã bàn bạc với Lê Quyên Quyên rồi, đợi đến lúc nghỉ hè, bọn em sẽ đi núi Ba Sơn dạy thiện nguyện hai tháng.”
Ba Sơn là một vùng núi nghèo hoang vắng, Quách Hoàng Ngân chau mày.
“Không được, chỗ đó quÁ Hânng vắng, chị không cho phép em đi.”
“Chị, em đã lớn rồi, không thể cứ núp mãi dưới đôi cánh của chị được. Hơn nữa, dạy học thiện nguyện vốn là một việc làm rất tốt. Em mất ba mẹ từ nhỏ, em là người có thể cảm nhận được rõ nhất tâm trạng của những đứa trẻ đó. Núi Ba Sơn có một cô nhi viện đang thiếu giáo viên, em đi rất thích hợp.”
Rồi từ từ bay lên thiên đường.
“Thoái mái không? Quách Thanh Tú!”
Hắn mơn trớn, mút lấy vành tai cô giống như có một viên kim cương mượt mà đang được biến đổi hình dạng trong miệng hắn vậy.
Âm thanh sột soạt, tràn đầy sự kích thích và mê hoặc.
Quách Thanh Tú khẽ hé mở đôi mắt xinh đẹp của mình, gật đầu thẹn thùng.
Lâm Việt Thịnh dừng lại chưa tiến vào: “Có muốn không?” Hắn cố ý quyến rũ cô.
Đôi gò má của Quách Thanh Tú ửng đỏ ngại ngùng. Cô khẽ gật đầu, thể hiện ý muốn nhiều hơn thế.
Lâm Việt Thịnh Thở hổn hển, liếm lấy vành tai mẫn cảm của cô: “Nếu muốn thì hãy nói lớn lên.”
“Tôi…muốn…”
Quách Thanh Tú đã hoàn toàn bị hắn mê hoặc mất đi tinh thần và lý trí.
Lâm Việt Thịnh nhận được lời ủng hộ thì càng di chuyển phần thân dưới một cách điên cuồng hơn.
Quách Thanh Tú túm chặt lấy chăn mền, những giọt mồ hôi đo đỏ toát ra trên khuôn mặt cô.
Ở căn phòng còn lại, Quách Hoàng Ngân không thể nào ngủ được.
Trong cơn mơ màng, cô ấy nghe được âm thanh gì đó rất lớn. Từng đợt từng đợt, đó là tiếng giường đụng vào tường một cách có tiết tấu.
Cô mở to mắt, cảnh đêm tối om dài dằng dặc. Tiếng bước chân khẽ khàng truyền tới. Sau đó cánh cửa phòng được mở ra, bóng dáng Quách Thanh Tú từ từ đi vào.
“Thanh Tú…”
“Ồ! Là em, chị vẫn chưa ngủ à?”
“Chưa, chị đang đợi em quay lại.”
Khuôn mặt Quách Thanh Tú đỏ hồng đầy hưng phấn. Cô không dám bật đèn. Vữa nãy khi tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Cô ra ngoài lâu quá, sợ chị biết sẽ buồn nên vội vàng lau khô tóc rồi quay lại phòng.
Bầu không khí tràn ngập mùi hương sữa tắm hoa hồng từ cơ thể cô.
“Vừa nãy em ở trong phòng khách xem tivi, rất hay, phim Mỹ “666 Park Avenue”
“Ừ, ngủ đi, muộn lắm rồi…”
Quách Thanh Tú nhẹ nhàng nằm xuống, cô định nói gì đó nhưng Quách Hoàng Ngân đã quay người qua một bên.