Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 36 : Sẽ nhốt cô cả đời
Ngày đăng: 16:27 19/04/20
Lâm Việt Thịnh dùng một tay đẩy Quách Hoàng Ngân ra, hắn cướp lấy chiếc điện thoại trong tay cô, rồi gầm nhẹ vào trong điện thoại: “Quách Thanh Tú, cô nghe cho rõ đây. Nếu hôm nay tôi không nhìn thấy cô ở tập đoàn ST, thì chị cô sẽ nhập viện ngay tối nay…”
Quách Hoàng Ngân trợn trừng mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Việt Thịnh. Cô biết Lâm Việt Thịnh không yêu mình, nhưng xưa nay cô chưa từng nghĩ hắn lại không có một chút nhu tình nào với cô như vậy.
Sự buồn bã khiến trái tim cô dần dần đóng băng.
Quách Thanh Tú nghe thấy lời nói ngang ngược mà tàn nhẫn của Lâm Việt Thịnh liền ngây ra.
“Tôi không cho phép anh động vào chị tôi! Tôi sẽ về, tôi về là được chứ gì…”
“Hừ, coi như cô thức thời…” Giọng nói của Lâm Việt Thịnh đầy ý mỉa mai.
Ngắt điện thoại, Lâm Việt Thịnh nhìn Quách Hoàng Ngân, trong mắt hắn không có một chút ấm áp nào.
“Trò chơi giữa chúng ta kết thúc ở đây…”
“Cái gì?” Quách Hoàng Ngân có hơi không hiểu ý hắn.
Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói: “Trước lúc tôi thay đổi chủ ý, tôi cho cô một sự lựa chọn. Cô suy nghĩ cho kỹ vào, bảo vệ mình hay là bảo vệ Thanh Tú?”
Sắc mặt Quách Hoàng Ngân trở nên trắng bệch, đến hô hấp cũng khó khăn.
“Ba em…”
“Hừ, bây giờ cô còn muốn bảo vệ ba mình à?” Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nhìn cô, nói tiếp: “Nếu tôi mà bỏ qua cho ông ta, thì tôi đâu còn là con người nữa?”
“Tuấn Khanh, mọi chuyện đã qua lâu như vậy rồi, anh vẫn còn ghi hận hay sao?” Toàn thân Quách Hoàng Ngân run rẩy.
“Qua lâu như vậy rồi?” Lâm Việt Thịnh cười lạnh: “Tại sao tôi lại thấy là nó chưa từng trôi qua, nó luôn ở đây, mỗi ngày đều diễn lại một lần. Nếu cô là tôi, thì cô có buông tha cho ông ta không?”
Lâm Việt Thịnh chỉ vào đầu mình, đôi mắt hắn thâm trầm, tràn ngập nỗi đau đớn sâu đậm như con sư tử vừa bị thương.
“Tuấn Khanh, xin lỗi. Nếu em có thể đổi lấy mạng sống của ba em, thì anh trừng phạt em là được rồi!”
“Hừ, toàn bộ nhà họ Quách các người có chết hết cũng không thể khiến con bé sống lại, cô có hiểu không?”
Giọng nói hắn băng lạnh, như thể tiếng nguyền rủa từ địa ngục.
Quách Hoàng Ngân lảo đảo, hai mắt cô nhòe đi. Đột nhiên cô cảm thấy khắp mình mẩy tê dại, không thể thở nổi, trước mắt tối đen, thoáng chốc cô liền ngất đi.
Dì Nguyễn liền hoảng hốt nói: “Cậu chủ, bệnh tim của cô ấy tái phát rồi.”
Lâm Việt Thịnh thờ ơ nhìn Quách Hoàng Ngân, sau đó bước bước lớn rời đi thẳng.
Lúc ra đến cửa, hắn bỗng nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền dừng bước, nói: “Đưa cô ta đến bệnh viện.”
Khóe môi hắn cong lên một nụ cười chết chóc tàn nhẫn, người nhà họ Quách chết nhanh gọn như vậy chẳng phải quá dễ dàng sao?
Lời nói của Quách Hoàng Ngân như màn sương mờ tối đen bao trùm lên người Lâm Việt Thịnh, khiến hắn không thể thoát ra được.
“Được, bây giờ tôi nói cho anh biết. Giao dịch giữa chúng ta hủy bỏ, hủy bỏ rồi, thả tôi ra…”
Nếu hắn đã công khai mối quan hệ của cô và hắn rồi, vậy thì chị cô nhất định sẽ buồn chết mất.
Dẫu sao cũng đã mất cả chì lẫn chài, cô không nhất thiết phải chịu đựng hắn thêm nữa, và cũng không cần phải tiếp tục với hắn.
“Hủy bỏ? Quách Thanh Tú, cô bị đần à?! Cô nói hủy là hủy sao? Cô coi Lâm Việt Thịnh tôi là cái gì?”
Lâm Việt Thịnh cáu giận, hoàn toàn mất đi nhân tính, lộ ra bộ mặt hung ác.
“Lâm Việt Thịnh, anh là đồ cặn bã, tâm lý anh bị biến thái phải không? Tôi nào có gây sự với anh, nào có đắc tội với anh? Tại sao lại làm thế này với tôi…”
Hai tay của Quách Thanh Tú liên tục đánh lên ngực Lâm Việt Thịnh.
Đúng thế, tại sao lại như vậy?
Lâm Việt Thịnh hơi ngẩn ra, trước giờ chỉ có phụ nữ gào khóc đòi bám dính lấy Lâm Việt Thịnh hắn…
Hắn từng chơi đùa với nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chưa từng ép buộc bất kỳ ai.
Trò cười gì đây? Lâm Việt Thịnh hắn cần phải yêu cầu một người phụ nữ khác ở lại bên cạnh hắn sao?
Nhưng tại sao người phụ nữ trước mặt này lại làm hắn động lòng như vậy?
Ánh mắt của Lâm Việt Thịnh càng thêm âm u, sau đó hắn lạnh lùng nói: “Vì cô họ Quách, và là người nhà họ Quách.”
Ngữ khí của hắn vô cùng u ám, như khiến Quách Thanh Tú nhìn thấy một sinh vật đáng sợ nào đó.
Cô ngơ ra một lúc: “Người nhà họ Quách thì sao? Chúng tôi có thù gì với anh? Anh nói rõ ràng ra cho tôi…”
Trái tim của hắn như bị thứ gì đó bóp nghẹt đau đớn…
Hắn buông lỏng tay thả Quách Thanh Tú ra.
Lâm Việt Thịnh quay người bỏ đi.
Quách Thanh Tú nhìn bóng lưng của hắn, cô muốn mắng hắn tiếp nhưng lại không cất nên lời.
Khắp người cô đều bị thương, thật đau…
Lâm Việt Thịnh, anh là đồ rác rưởi.
Quách Thanh Tú nằm trên chiếc giường mềm mại, bỗng nhiên đầu cô rất đau, rất đau.
Nhớ lại những chuyện xảy ra ngày trước, cô bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó. Nhớ lần đầu tiên Lâm Việt Thịnh từng nói với cô là, người nhà họ Quách đều đáng chết!!!
Lẽ nào nhà cô thật sự có thù hận sâu đậm gì đó với hắn sao?