Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 37 : Đồ Khốn, thả tôi ra
Ngày đăng: 16:27 19/04/20
Suy nghĩ một lúc lâu, cô mới nhảy xuống giường, rồi nhích từng chút một đến chỗ chiếc bàn.
Trên đó có một cái điện thoại nhỏ, cô phải gọi cho chị cô để hỏi rõ ràng.
Còn một chút nữa là với tới được chiếc điện thoại rồi, nhưng đáng tiếc chỉ một chút xíu đó thôi mà cánh tay của Quách Thanh Tú cũng không thể vươn tới được.
Sợi dây xích đã bị kéo căng hết cỡ, khiến cô không còn cách nào tiến lên phía trước được nữa.
Quách Thanh Tú buồn bực gọi lớn: “Có ai không?”
Rất nhanh Dì Nguyễn đã đi vào.
“Cô Quách, cô có gì dặn dò ạ?”
“Cháu muốn gọi điện thoại, nhưng …” Quách Thanh Tú tức giận giằng sợi xích nói: “Phiền dì giúp cháu tháo cái này ra.”
Sắc mặt Dì Nguyễn không được dễ nhìn cho lắm, bà khổ tâm lắc đầu nói: “Cô Quách, tôi cũng rất muốn giúp cô, nhưng tính khí của cậu chủ thì cô cũng biết rồi đấy. Nếu tôi thả cô ra thì cậu ấy sẽ giết tôi mất.”
“Cháu hiểu rồi, vậy phiền dì với lấy cái điện thoại giúp cháu…”
“Được ạ.”
Dì Nguyễn đưa chiếc điện thoại đến chỗ Quách Thanh Tú, cô cảm kích nhìn bà cười nói: “Cám ơn dì!”
Dì Nguyễn dè dặt xua xua tay nói: “Đừng khách sáo, cô gọi đi!”
Quách Thanh Tú liền gọi cho Quách Hoàng Ngân.
Nhưng điện thoại lại truyền đến âm thanh không liên lạc được.
Chị, rốt cuộc chị đang ở đâu? Tại sao lại không nghe điện thoại của em?
Quách Thanh Tú đành ngắt điện thoại, ánh mắt cô dừng trên người của Dì Nguyễn: “Dì Nguyễn, dì có thể nói cho cháu biết là chị cháu đang ở đâu được không?”
“Chuyện này…” Sắc mặt bà khổ sở, không dám trả lời.
“Dì Nguyễn, không sao đâu ạ. Dì chỉ cần nói cho cháu biết chị cháu không xảy ra chuyện gì đúng không?” Trong lòng cô vô cùng lo lắng.
“Chuyện này thì tôi có thể nói cho cô Quách biết được, chị của cô đã không sao nữa rồi.”
Lúc này Quách Thanh Tú mới thở phào một hơi. Chị, chỉ cần chị không sao là được rồi.
“Đúng, sẽ làm một cô nhân tình tận chức tận trách, chứ không phải lén lén lút lút giống như trước.”
“Ơ, thế thì?”
“Bây giờ tôi đói rồi, cô đi nấu chút đồ ăn cho tôi đi!” Đáy mắt Lâm Việt Thịnh ánh lên tia sáng phức tạp.
Lẽ nào bây giờ làm tình nhân cũng phải kiểm tra chứng nhận tư cách mới được hay sao? Được rồi, chỉ có một tháng thôi. Cô có uất ức thế nào chăng nữa thì cũng chỉ có một tháng thôi mà.
Quách Thanh Tú gật đầu lia lịa, rồi giơ tay mình lên lắc lắc sợi xích.
Lâm Việt Thịnh lấy một chùm chìa khóa từ trong túi áo ra giúp cô mở khóa.
Quách Thanh Tú thầm mắng chửi trong lòng, tên khốn này thật là cẩn thận, chìa khóa còn mang theo bên mình.
Lúc Quách Thanh Tú đi vào nhà bếp, Lâm Việt Thịnh ung dung đi theo phía sau cô.
Nấu món gì được nhỉ!!
Dì Nguyễn ở trong nhà bếp, hai tay chắp lại mỉm cười đứng bên cạnh nói: “Cô Quách, rau xanh ở đây, các loại thịt thì ở trong tủ lạnh. Không biết cô cần những nguyên liệu gì…”
Quách Thanh Tú ngẩng đầu lên nhìn Lâm Việt Thịnh đang nghiêng người dựa vào cửa bếp một cái, rồi quay đầu cười nói với Dì Nguyễn: “Lấy cho cháu một ít thịt băm, rau hẹ, bắp cải, gừng, hành, tỏi, xì dầu và bột mỳ nữa ạ…”
“Vâng vâng, có ngay đây!”
Trong biệt thự nhà họ Lâm, phòng bếp mang kiến trúc mở, đồ làm bếp đều được đặt làm riêng từ Đức, nhìn vô cùng sang trọng, hơn nữa còn không dính lấy một hạt bụi…
Dì Nguyễn nhanh chóng mang những thứ đồ mà Quách Thanh Tú yêu cầu, đặt lên kệ bếp cho cô.
Quách Thanh Tú đưa tay cởi cái tạp dề trên eo của Dì Nguyễn xuống, rồi cười nói: “Được rồi, bây giờ dì đi nghỉ trước đi ạ, để cháu làm!”
Dì Nguyễn nhìn cô cười đáp: “Cô Quách muốn làm bánh sủi cảo sao? Có cần cây lăn bột không?”
“Cần ạ, nhà có không dì?”
“Ôi, không có. Trước giờ cậu chủ chưa từng ăn sủi cảo.”
“Tại sao ạ?”
Quách Thanh Tú trông thấy sắc mặt Dì Nguyễn khẽ biến, liền thấy kỳ quái hỏi lại.
Món cô làm giỏi nhất là sủi cảo, lúc nhỏ mẹ thường làm sủi cao cho cô ăn. Sau này trong nhà xảy ra chuyện, cô đành tự học làm. Đáng tiếc là học nhiều năm rồi vẫn không thể làm giống mùi vị như mẹ cô được.