Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 39 : Tình nhân tiêu chuẩn (phần hai)

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Trong trung tâm thương mại lớn nhất của thành phố S, Lâm Việt Thịnh mặc một chiếc áo khoác gió dáng dài màu đỏ xen lẫn đen. Hai màu sắc rực rỡ và thần bí kết hợp với nhau mặc trên người hắn lại vô cùng hoàn mỹ, nổi bật.



Không thể không nói, khí chất và thân hình của người đàn ông này cực kỳ tuyệt vời, không hề kém cạnh mẫu nam quốc tế nào.



Chỉ đẩy xe hàng đứng một chỗ thôi, cũng đã thu hút vô số ánh mắt của phụ nữ.



Lâm Việt Thịnh rất tập trung mua sắm, hắn tương đối bình tĩnh với các ánh mắt sùng bái kia, có lẽ hắn sớm đã coi như không thấy rồi.



Quách Thanh Tú cũng không nói gì.



Bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa, câu thành ngữ này dùng cho Lâm Việt Thịnh quả thực quá thích hợp.



Lâm Việt Thịnh cứ đẩy xe như vậy một mạch đến quầy bán những đồ dùng nhạy cảm, hắn bình tĩnh lựa chọn những bộ nội y nữ gợi cảm.



Sắc mặt Quách Thanh Tú ửng hồng, nhân lúc Lâm Việt Thịnh không chú ý, cô đã khom lưng lẻn sang quầy hàng khác.



Vừa mới đứng vững, đột nhiên cô nghe thấy tiếng gọi lớn của Lâm Việt Thịnh.



“Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú, cô chạy đi đâu rồi hả…”



Trời ơi, tên đàn ông này không biết hai chữ liêm sỉ viết như thế nào sao?



Vài phút sau, Quách Thanh Tú dùng một cái khăn che lấy mặt rồi ló ra từ sau kệ hàng.



Lâm Việt Thịnh giơ tay kéo chiếc khăn trên mặt cô xuống, vẻ đắc ý trong mắt hắn không thể che giấu.



“Trốn cái gì mà trốn, cô tưởng cô là người dơi à? Qua đây xem đi, cái váy này đẹp này…”



Hắn vừa nói xong thì xung quanh phóng đến rất nhiều ánh mắt xôn xao kinh ngạc.



Quách Thanh Tú hận không thể tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống.



Mặt cô đỏ như máu gà.



“Ở đây có nhiều người, anh đừng như thế nữa có được không?”



Quách Thanh Tú nhỏ giọng nhắc nhở.



Lâm Việt Thịnh cười cười, hắn dứt khoát lấy hết tất cả các kiểu dáng ném lên xe đẩy, rồi nhỏ giọng nói bên tai Quách Thanh Tú: “Cũng được, về nhà rồi thử dần!”



Biến thái, biến thái!



Ánh mắt của Lâm Việt Thịnh lại tiếp tục quét qua kệ hàng, hắn sờ cằm nói: “Có cần mua roi da, dây thừng với nến niếc các thứ không nhỉ…”



“Khụ khụ, tôi đi mua đôi tất, anh cứ ở đây mà từ từ chọn đi nha…”



Quách Thanh Tú chạy vọt đi.



Quả nhiên không thể ở cùng với loại đàn ông mặt dày này được, cô sẽ bị tăng xông mất.



Quách Thanh Tú chạy đến quầy hàng đồ dùng hàng ngày, đứng thở hổn hển…




Trong mắt Quách Hoàng Ngân mang sự kỳ vọng hạnh phúc, cô còn xoay một vòng trước mặt Quách Thanh Tú.



Giống như bây giờ cô đang mặc trên người chiếc váy cưới trong tưởng tượng của cô, chứ không phải là bộ đồ bệnh nhân.



Quách Thanh Tú khẽ gật đầu: “Đẹp… đẹp lắm!”



Khóe miệng cô nở nụ cười, một nụ cười cay đắng.



Chị họ yêu Lâm Việt Thịnh như vậy, chị hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình mà không thể nào thoát ra được.



“Tuấn Khanh, có phải anh đến đón em về nhà không? Phòng mới đã chuẩn bị xong rồi sao?”



Nhìn thấy Quách Hoàng Ngân liên tục hỏi những câu khờ dại, Quách Thanh Tú hoàn toàn không biết phải làm sao.



“Chị, là em có lỗi với chị, em không nên…”



Nếu chị cô biết cô ở bên cạnh Lâm Việt Thịnh, thì chị cô có buồn tủi đến chết không?



Lời nói của Quách Thanh Tú đã đến miệng nhưng cô không sao nói ra được.



Biểu tình trong đáy mắt của Quách Hoàng Ngân phai đi, chị tiếp tục khôi phục lại sự trống rỗng như lúc trước.



“Cô không phải là Tuấn Khanh, Tuấn Khanh sẽ hôn tôi còn cô thì không. Tuấn Khanh sẽ ôm tôi, còn cô thì không. Cô là ai?”



“Chị, em không phải là Tuấn Khanh, em là Thanh Tú!”



Quách Hoàng Ngân bỗng như phát điên, rồi xông lên trước bóp lấy cổ Quách Thanh Tú, giọng nói quyết liệt: “Nói mau, cô là ai? Cô là con hồ ly tinh nào hả? Cô định câu dẫn Tuấn Khanh phải không?”



Quách Thanh Tú liều mạng lui về sau, nhưng lực tay của Quách Hoàng Ngân vô cùng lớn, chị dùng hết sức lực trên toàn cơ thể ép Quách Thanh Tú vào tường.



Quách Hoàng Ngân dùng sức bóp cổ Quách Thanh Tú.



“Con hồ ly tinh đáng chết này, tao bóp chết mày, xem mày còn dám cướp Tuấn Khanh của tao nữa không…”



Khuôn mặt của Quách Hoàng Ngân trở nên vặn vẹo, biểu tình trên gương mặt cô dúm dó như biểu hiện bệnh thần kinh, ánh mắt lại càng điên cuồng đáng sợ.



Hai tay Quách Thanh Tú ra sức muốn đẩy tay của Quách Hoàng Ngân ra, nhưng đáng tiếc là sức lực của cô không mạnh bằng Quách Hoàng Ngân.



Cô dùng hết sức cũng không thể đẩy Quách Hoàng Ngân ra được.



Không khí trong phổi ngày càng ít đi, Quách Thanh Tú ngạt tới mức toàn gương mặt cô đỏ bừng lên, mắt cũng như sắp rơi ra ngoài.



Cô đau đớn không ra hơi: “Chị, em là Thanh Tú…”



Lúc này, Quách Hoàng Ngân đang mất đi lý trí nên đâu còn nhận ra Quách Thanh Tú nữa.



Cô chỉ điên cuồng bóp cổ Quách Thanh Tú, dồn Quách Thanh Tú vào chỗ chết.



Quách Thanh Tú hít thở không thông, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ.