Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 40 : Tình nhân tiêu chuẩn (phần ba)

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Đột nhiên Quách Thanh Tú cảm thấy lực siết chặt ở cổ mình biến mất, cô há miệng thở gấp, trong phổi có dưỡng khí nên ý thức dần được hồi phục.



Cô dựa vào tường, tầm nhìn từ từ trở nên rõ ràng.



Lâm Việt Thịnh đứng trước mặt cô, sắc mặt hắn lạnh băng.



Quách Hoàng Ngân thì nằm ngã dưới đất, hai y tá đang rút một cái ống tiêm từ cổ cô ra.



Quách Thanh Tú nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi vội vàng cúi người xuống giơ tay đỡ Quách Hoàng Ngân ngồi dậy.



“Các người tiêm cái gì cho chị ấy vậy?”



Quách Hoàng Ngân gầy như que củi, dường như không còn chút sinh lực nào, Quách Thanh Tú không tốn chút sức nào đỡ Quách Hoàng Ngân lên giường. Y tá liếc nhìn Lâm Việt Thịnh một cái, rồi mới nhìn Quách Thanh Tú đáp: “Là thuốc an thần.”



Quách Hoàng Ngân lại nằm lên giường, cô nhắm nghiền hai mắt lại, giống như đang chìm vào một giấc ngủ sâu.



Lâm Việt Thịnh giơ tay nhìn đồng hồ rồi lạnh lùng nói: “Hết giờ rồi…”



Quách Thanh Tú đắp lại chăn cẩn thận cho Quách Hoàng Ngân, rồi quyến luyến đi ra ngoài.



Ngồi trong xe, Quách Thanh Tú trầm mặc không nói gì cả.



Cảm xúc của cô đã suy sụp đến cực điểm.



Tại sao chị họ lại biến thành như vậy? Rõ ràng chị ấy rất khỏe mạnh cơ mà?



Chiếc xe chạy được nửa đường thì bỗng nhiên dừng lại, Lâm Việt Thịnh quay người lại dùng đôi mắt bén nhọn chăm chú nhìn Quách Thanh Tú, bàn tay lớn của hắn giữ lấy cằm cô, rồi xoay mặt cô về phía hắn.



“Có phải cô lại muốn mắng chửi tôi tiếp không?”



Quách Thanh Tú nâng đôi mắt ưu thương lên nhàn nhạt nhìn hắn, rồi lại cụp mi mắt xuống.



“Tại sao chị tôi lại thành ra như vậy?”



“Cô ta như vậy không phải là càng tốt à?” Giọng điệu của Lâm Việt Thịnh vô cùng lãnh đạm: “Cô không phải lo bị cô ta phát hiện, và cô ta cũng không cảm thấy đau khổ cho chính mình nữa.”



Đúng, loại trạng thái này có thể giải quyết tất thảy mọi vấn đề.



Quách Thanh Tú chớp chớp mắt, khiến nước mắt chầm chậm rơi xuống: “Là anh làm đúng không?”



Lâm Việt Thịnh buông cằm cô ra rồi quay người lại tiếp tục lái xe.



“Là anh làm thật sao?”



“Tôi nói là không phải tôi làm, thì cô có tin không?” Lâm Việt Thịnh lạnh nhạt mỉa mai.



Dẫu sao trong mắt Quách Thanh Tú, hắn cũng đã là một tên vô cùng khốn kiếp rồi, tiếp tục làm ra một chuyện xấu nữa thì cũng chẳng nhằm nhò gì.



Quách Thanh Tú bỗng nhiên phẫn hận lườm hắn: “Tôi hận anh, Lâm Việt Thịnh…”




Toàn thân Quách Thanh Tú mềm nhũn, nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ rồi mà cô vẫn chưa hồi lại chút ít sức lực nào. Nhưng trên người cô đã sạch sẽ, còn đang mặc váy ngủ nữa, lẽ nào là hắn tắm rửa giúp cô hay sao?



Tên đàn ông đáng chết này, thể lực của hắn quá tốt, từ tám giờ đến mười hai giờ đều không hề ngưng nghỉ, có một lần cô còn ngất đi…



Lúc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, hắn vẫn còn đang rong ruổi trên cơ thể cô.



Chẳng trách hắn nói là không bao giờ chơi đùa với một người phụ nữ quá một tháng. Loại chơi đùa này có người phụ nữ nào chịu nổi cơ chứ.



Thật kỳ lạ, sao hắn không chết vì kiệt sức đi nhỉ?



Đêm khuya tĩnh mịch, đồng hồ tích tắc quay.



Lâm Việt Thịnh đã ngủ say.



Đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ to gan, là giết chết hắn…



Đúng, giết hắn để báo thù cho chị họ.



Ánh mắt cô nhìn về phía chiếc bàn, trên đó có một con dao gọt hoa quả nhỏ. Cô nhẹ nhàng đi qua, vươn tay cầm lấy con dao.



Trong đêm tối, con dao sắc bén ánh lên tia sáng lạnh lẽo, bàn tay cô có hơi run rẩy.



Thật ra cô là một người rất nhát gan, từ nhỏ đã sợ máu chứ đừng nói đến giết người. Thậm chí đến giết một con kiến cô cũng không dám.



Nhưng tầng hận ý này sâu đậm như vậy.



Trong lòng cô không ngừng run rẩy, cô không cách nào quyết định được, nhưng cũng không muốn từ bỏ.



Cô cứ ngây ngốc đứng ở đó rất lâu.



Phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Lâm Việt Thịnh: “Cô cầm dao làm gì?”



Quách Thanh Tú sợ tới mức hét lên một tiếng, trái tim đập điên cuồng. Cô quay đầu lại nhìn Lâm Việt Thịnh không biết đã đứng đằng sau lưng cô từ lúc nào. Trong mắt tràn đầy nghi hoặc, hắn tỉnh lại rồi?



Lâm Việt Thịnh giơ tay bắt lấy cổ tay cô.



“Muốn giết tôi sao?”



Quách Thanh Tú rất nhanh tỉnh táo lại, cô đấu không lại hắn. Lúc hắn ngủ, cô đã không thể đấu lại được hắn, chứ đừng nói đến lúc hắn tỉnh…



“Không, không phải. Tôi chỉ là, chỉ là muốn ăn hoa quả thôi…”



Quách Thanh Tú thuận tay cầm một quả táo từ khay đựng hoa quả.



Lâm Việt Thịnh nửa tin nửa ngờ thả lỏng tay. Khóe miệng Quách Thanh Tú giật giật, cô cầm quả táo gọt vỏ.



Trong lúc hốt hoảng, con dao đã cắt vào tay cô.