Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 42 : Ám muội sai lầm

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Quách Thanh Tú nở một nụ cười ngọt ngào, cô với tay cầm lấy chiếc túi xách trên bàn: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”



“Có sớm quá không? Bây giờ mới có hai giờ thôi. Nói không yêu người ta, mà còn gấp gáp thế à…”



“Thôi đi, cậu đừng nhiều lời nữa. Bọn mình đi thôi!”



Lê Quyên Quyên nhún vai lắc đầu nói: “Tớ không đi làm bóng đèn đâu. Hai người lâu lắm mới gặp lại, nhất định có rất nhiều chuyện để nói, tớ không đi đâu. Bao giờ cậu về thì mang cho ít đồ ăn ngon là được rồi.”



“Lê Quyên Quyên…” Quách Thanh Tú cao giọng gọi.



Lê Quyên Quyên liếc mắt nhìn một cái: “Hôm nay phát hành game Tiếu Ngạo Giang Hồ. Tớ phải đi huyết chiến giang hồ, cậu đừng có mà quấy rầy tớ.”



“Được rồi!” Quách Thanh Tú đành chịu nhún vai, Lê Quyên Quyên là một con nghiện trò chơi điện tử, sét đánh cũng mặc mà cày game.



Quách Thanh Tú đến khách sạn Shangri-la sớm hai mươi phút.



Ở cửa lớn, có một cô lễ tân xinh đẹp đi tới.



“Xin hỏi cô là cô Quách phải không ạ?”



Quách Thanh Tú hiếu kỳ nhìn cô ấy, chẳng lẽ mình là ngôi sao ư? Sao người ta nhìn một cái là nhận ra nhỉ.



Trong tay cô lễ tân cầm một bức hình, đưa ra trước mặt Quách Thanh Tú: “Đây có phải là cô không ạ?”



Quách Thanh Tú đón lấy bức ảnh xem, đây chính là bức ảnh hồi nhỏ của cô. Đó là bức ảnh chụp chung của cô và Tăng Thanh Hải khi cùng chơi thả diều trên bãi cỏ.



Trong lòng cô đột nhiên thấy ấm áp, không ngờ nhiều năm trôi qua rồi mà anh vẫn còn giữ bức ảnh này.



“Thưa cô, mời cô đi bên này. Ông Tăng đang đợi cô ở bên trong…”



Cô lễ tân nhiệt tình đi trước dẫn đường cho cô.



Trong lòng Quách Thanh Tú vô cùng kinh ngạc, cô nghĩ mình đến trước hai mươi phút đã là sớm lắm rồi.



Vậy mà Tăng Thanh Hải lại còn đến trước cả cô, Quách Thanh Tú thuận miệng hỏi một câu: “Anh ấy đến từ lúc nào vậy?”



Cô lễ tân mỉm cười đáp: “Cái này tôi không rõ lắm ạ, tôi giao ban cách đây hai tiếng. Lúc tôi đi làm, ông Tăng đã ở đây rồi. Nhưng nếu cô muốn biết thì để tôi đi hỏi đồng nghiệp…”



“Không, không cần đâu. Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi.”



Hai tiếng trước đã đến rồi. Anh Hải! Anh thật sự vội vã muốn gặp em đến vậy sao?



Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Tăng Thị, nhất định là vô cùng bận rộn. Vậy mà chỉ vì đợi cô, anh phải lãng phí nhiều thời gian đến thế.



Trái tim của Quách Thanh Tú như được một bàn tay lớn nắm lấy, vừa ấm áp vừa an toàn.



Cánh cửa phòng bao được mở ra.
Cô không thể động lòng với anh, không thể yêu anh, không thể để bản thân mình lại chìm đắm trong vòng xoáy tình cảm vô nghĩa.



Quách Thanh Tú không lúc nào là không nhắc nhở chính mình.



Tăng Thanh Hải đứng dậy, anh dùng ánh mắt bất lực nhìn cô.



“Anh Hải, em ăn no rồi, em đi trước đây…”



“Thanh Tú, để anh tiễn em, bây giờ em ở đâu? Anh từng đến nhà họ Quách, nơi đó đã biến thành một đống đổ nát rồi. Công ty của bác cả em cũng bị người khác mua lại. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Tăng Thanh Hải kéo lấy cánh tay cô, truy hỏi.



Quách Thanh Tú nâng mắt lên nhìn anh: “Ha ha, những chuyện đó em sẽ xử lý. Anh Hải, em đi trước đây.”



“Thanh Tú…”



Quách Thanh Tú bước nhanh ra ngoài, cô từ chối ý tốt của Tăng Thanh Hải, rồi trốn chạy khỏi Shangri-la.



Cô không thuộc về nơi này, cô đang mơ mộng gì chứ?!



Anh Hải sớm đã có người trong lòng rồi. Quách Thanh Tú, mày đang hy vọng xa vời gì vậy.



Lúc cô quay lại chỗ ở của Lê Quyên Quyên thì trời đã dần tối.



Lê Quyên Quyên ném chiếc điện thoại của Quách Thanh Tú ra trước mặt cô.



“Nè, truy hồn đoạt mệnh gọi…”



Quách Thanh Tú mở điện thoại lên, lại có đến mấy cuộc gọi nhỡ. Lâm Việt Thịnh này đi công tác bên ngoài cũng không nhàn rỗi nhỉ?



Quách Thanh Tú lập tức gọi lại.



Bên đó truyền đến giọng nói bá đạo phẫn nộ của Lâm Việt Thịnh: “Quách Thanh Tú, cô đi chết đâu thế hả?”



“Vừa rồi tôi lên lớp nên không tiện nghe điện thoại…”



Quách Thanh Tú dần dần học cách nói dối mà không thay đổi sắc mặt, không thở gấp. Lê Quyên Quyên giơ ngón tay cái lắc lắc trước mặt cô.



“Thật không?”



“Thật chứ, tôi nào dám lừa anh…”



“Ừm, coi như cô biết điều, cô mà dám lừa tôi là cô chết chắc đấy…”



“Không dám, không dám…”