Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 43 : Tên cầm thú này, anh thả tôi ra!
Ngày đăng: 16:27 19/04/20
Nhà Lê Quyên Quyên cách trường học khá gần, Quách Thanh Tú vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vòng qua cổng trường, đúng lúc nhìn thấy xe của Lê Hùng Việt đang đậu dưới cái cây lớn đằng xa.
Quách Thanh Tú vẫy tay chào tạm biệt Lê Quyên Quyên, lên xe của Lê Hùng Việt, trong tay còn đang cầm điện thoại di động nói chuyện.
“Ừ, giờ tôi đang ở Paris, cô có muốn mua thứ gì không?”
Ngữ điệu của Lâm Việt Thịnh rốt cuộc cũng thả nhẹ.
“Không cần gì cả! Khi nào anh về?” Quách Thanh Tú hỏi.
“Mới xa tôi một chút mà cô đã nhớ tôi rồi à?”
Trong giọng nói của Lâm Việt Thịnh đầy vẻ đắc ý không thèm che giấu. Trong lòng Quách Thanh Tú lại thầm khinh thường hắn: Ai nhớ anh chứ! Tốt nhất là anh đừng bao giờ về đây nữa!
“Ha ha, tôi đã về đến nhà rồi! Khi nào anh về?”
Đột nhiên, đầu dây bên phía Lâm Việt Thịnh truyền tới giọng phụ nữ.
Lâm Việt Thịnh nói với Quách Thanh Tú: “Ngoan ngoãn ở nhà đi, không được chạy lung tung đấy…”
Nói xong, hắn cúp điện thoại ngay.
Sáng ngày hôm sau, Quách Thanh Tú đi vòng ra phía sau biệt thự, cô thấy Lê Hùng Việt đang kiểm tra định kỳ cho xe ở trong gara.
Lê Hùng Việt khoảng ba mươi tuổi, xuất thân từ lính đặc công nên động tác của hắn ta rất nhanh nhẹn. Hắn có làn da ngăm đen, khuôn mặt rộng, nét mặt kiên nghị, ánh mắt rất lạnh, có vẻ khó gần.
Bình thường, Quách Thanh Tú rất ít nói chuyện với hắn ta.
“Anh Lưu…” Quách Thanh Tú bắt chuyện trước, cô đứng phía sau Lê Hùng Việt, mỉm cười gọi.
Lê Hùng Việt chợt cứng đờ người, trong mắt hiện lên tia quẫn bách, hắn ta không chịu nổi tiếng “Anh” này đâu.
Hắn ta chỉ là một vệ sĩ do Lâm Việt Thịnh thuê thôi, tương đương với người làm thuê. Còn Quách Thanh Tú là người phụ nữ của Lâm Việt Thịnh, tương đương với người thuê hắn.
Thế thì sao hắn ta có thể tiếp thụ được cách xưng hô này?
“Chào cô Quách!” Lê Hùng Việt khom lưng chào Quách Thanh Tú, trán gần như sắp đụng vào sàn nhà vậy.
Quách Thanh Tú vội vàng đỡ hắn ta lên: “Không cần câu nệ như vậy đâu…”
Lê Hùng Việt nhanh chóng mở cửa xe: “Cô Quách muốn đi học phải không?”
“Không cần, không cần đâu. Hôm nay là chủ nhật, tôi được nghỉ.”
Thật lâu sau đó, Quách Thanh Tú mới đứng lên, cảm ơn bác sĩ Ôn: “Cám ơn bác sĩ Ôn, tôi có thể nói chuyện với chị gái tôi một chút không ạ?”
“Được, tất nhiên là có thể! Nhưng dựa vào kinh nghiệm lần trước, tôi khuyên cô nên nói chuyện với bệnh nhân dưới sự giám sát của y tá. Một khi phát hiện bệnh nhân có hành vi bất thường nào, cô nên lập tức rời khỏi đó, nếu không chúng tôi cũng không có cách nào đảm bảo an toàn cho cô…”
“Tôi hiểu, cám ơn bác sĩ Ôn!”
Quách Thanh Tú thả lỏng tâm trạng nặng nề của mình, theo bác sĩ Ôn ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng cô cũng không tiếp nhận đề nghị của bác sĩ Ôn, vẫn khăng khăng muốn ở một mình với Quách Hoàng Ngân.
Nhiều năm qua, dựa theo sự hiểu biết của cô đối với Quách Hoàng Ngân, cô tin rằng chị ấy sẽ không tổn thương cô.
Quách Thanh Tú cẩn thận cầm lấy hộp giữ ấm mà cô mang tới.
Bên trong là sủi cảo do cô tự taygói cẩn thận.
Quách Hoàng Ngân cũng giống như lần trước, lẳng lặng đứng trước cửa sổ, tay nắm lấy song chắn cửa. Tay áo trễ xuống để lộ ra cánh tay gầy như que củi, phía trên còn có một mảng vết thương lớn trông rất dữ tợn.
Trái tim của Quách Thanh Tú trầm xuống, đây là do chị ấy tự cắn.
Cô khó mà tưởng tượng nổi chị gái lấy can đảm từ đâu ra để tự ngược đãi thân thể mình như thế…
Bảo cô tin Quách Hoàng Ngân bị điên, thà rằng cô tin chị ấymuốn tìm một chỗ để phát tiết cảm xúc của mình.
“Chị ơi, em tới rồi đây!”
Quách Thanh Tú đi tới bên cạnh Quách Hoàng Ngân, đỡ cô ấy ngồi xuống trước bàn: “Chị ơi, em có gói sủi cảo, chị nếm thử xem khả năng nấu nướng của em có tiến bộ không…”
Quách Thanh Tú lấy hộp giữ ấm ra, mở nắp hộp, dùng đũa gắp một miếng sủi cảo rồi đưa lên bên miệng Quách Hoàng Ngân, cẩn thận nói: “Chị ơi, mở miệng nếm thử…”
Đôi mắt trống rỗng của Quách Hoàng Ngân nhìn cô, không nói gì cũng không há miệng.
Đột nhiên, Quách Hoàng Ngân cầm hộp giữ ấm, hất thẳng lên mặt Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú không kịp đề phòng.
Bị cô ấy hất thẳng như vậy, sủi cảo nóng hổi chảy xuôi từ trên đỉnh đầu xuống.
Quách Thanh Tú bị phỏng nhảy dựng lên, vội vàng cầm khăn lau sủi cảo.
May mà không có nước canh, nếu không khuôn mặt của cô nhất định sẽ bị hủy hoại.
“Ha ha, ha ha ha…” Quách Hoàng Ngân điên cuồng cười lớn, giống như cô ấy đang nhìn thấy chuyện gì rất buồn cười vậy.
Lúc này, y tá luôn trông coi bên ngoài nhanh chóng tiến vào, trên tay cầm kim tiêm muốn tiêm cho Quách Hoàng Ngân.