Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 50 : Ngài tổng giám đốc cũng biết làm

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


Quách Thanh Tú cong môi cười, giở giọng nịnh nọt: “Ô ồ, ngon quá nha. Tổng giám đốc gói sủi cảo ngon quá!”



Lâm Việt Thịnh bá đạo ngắt lời cô: “Ai nói là tôi làm…”



Quách Thanh Tú và Dì Nguyễn nhìn nhau, người đàn ông này sĩ diện tới trình độ này.



Dì Nguyễn cười hì hì, cúi đầu đi ra ngoài: “Cậu chủ, tôi ra ngoài trước đây!”



Dì Nguyễn còn thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại.



Thân hình cao lớn của Lâm Việt Thịnh từ từ tiến gần tới Quách Thanh Tú.



“Em còn dám nhận xét sủi cảo do tôi làm hử!”



Cô gái này, rốt cuộc cô có còn lương tâm hay không, tối hôm qua hắn chạy tới mức đau đầu nhức óc, còn cái sủi cảo chết tiệt này nữa, sao cách làm lại phiền phức như vậy chứ! Hắn cũng không tin mình đường đường là người đứng đầu của tập đoàn ST mà còn không làm được loại sủi cảo nho nhỏ này.



Trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được hắn.



Sự thật chứng minh là hắn thật sự không làm được, nhưng sau đó lại kêu một cô người làm hỗ trợ…



“Ăn ngon lắm!” Quách Thanh Tú cười ha ha.



“Vậy mà còn không lấp kín được miệng của em…”



Ánh mắt Lâm Việt Thịnh nhìn vào trong cà men, bên trong còn thừa rất nhiều sủi cảo.



“Ừ, tôi đang ăn mà, ăn chậm chậm một chút. Sủi cảo ngon như vậy, tôi không nỡ ăn hết nhanh như thế!”



Quách Thanh Tú nhanh trí phát hiện là người đàn ông khó chơi này thật ra rất trẻ con, chỉ cần chiều theo ý của hắn thì sẽ rất dễ thu phục.



Khi Quách Thanh Tú ăn sủi cảo, Lâm Việt Thịnh gọi một cú điện thoại, khoảng mười phút sau, Lê Hùng Việt đẩy một chiếc xe lăn vào.



Đây chính là cái xe mà lần trước Quách Thanh Tú đã ngồi. Quách Thanh Tú ngạc nhiên, lần trước cô còn vô cùng kháng cự việc ngồi chiếc xe lăn này, không ngờ lúc này lại dùng nó một cách danh chính ngôn thuận thế này.



Trên chân cô còn bó thạch cao, không thể nào vận động. Xem ra, tạm thời chỉ còn cách dùng cái xe lăn kia thôi.



Quách Thanh Tú ăn sủi cảo xong, Lâm Việt Thịnh bế cô lên, nhẹ nhàng đặt lên xe lăn.



“Tôi đẩy em ra ngoài phơi nắng…”p



Quách Thanh Tú tiếp tục mỉm cười, cô cứ thế mà được Lâm Việt Thịnh đẩy ra khỏi bệnh viện.



Ánh nắng bên ngoài rất rực rỡ, trong sân có rất nhiều bệnh nhân đang phơi nắng…



“Oa, thanh niên bây giờ cũng biết chăm sóc vợ quá nhỉ!”



Một đôi vợ chồng lớn tuổi nhìn thấy Lâm Việt Thịnh tỉ mỉ chăm sóc Quách Thanh Tú như thế thì rất tán thưởng hắn.


Lâm Việt Thịnh, sao anh trẻ con quá vậy à, không ngờ anh lại đánh nhau với một cậu học trò chỉ mới mười mấy tuổi.



Quách Thanh Tú nổi nóng: “Các người đánh đi, đánh nữa đi, tôi mặc kệ các người…”



Cô xoay người, nhảy từng bước từng bước về phía trước, chậm rãi nhảy về phía xa…



Lâm Việt Thịnh nhìn thấy Quách Thanh Tú nhảy về phía đường lớn thì lập tức thả cổ áo Trương Khanh Vũ ra.



“Nhóc con, mày nghe cho kỹ, sau này nếu tao còn nhìn thấy mày đến gần Quách Thanh Tú nữa thì tao sẽ không tha cho mày đâu…”



Lâm Việt Thịnh vứt Trương Khanh Vũ lại, chạy nhanh về phía Quách Thanh Tú.



Lâm Việt Thịnh chạy nhanh tới đường lớn ở giữa, cứng rắn bế Quách Thanh Tú lên.



Quách Thanh Tú cố sức giãy giụa, muốn thoát khỏi ngực hắn; “Thả tôi ra, tên khốn trẻ con nhà anh! Anh có biết đó là bạn học của tôi không?! Sao anh chưa phân rõ trắng đen gì mà đã đánh người ta…”



Lâm Việt Thịnh đi hết đường lớn, để Quách Thanh Tú dựa vào hàng rào công viên, nói lời mỉa mai cô.



“Cô đau lòng sao? Có phải cô vụng trộm với thằng đó không?”



Cơn tức của Quách Thanh Tú bùng lên: “Lâm Việt Thịnh, anh thối lắm! Anh không cần dùng suy nghĩ xấu xa của mình áp lên người khác. Anh đừng tưởng rằng ai cũng ghê tởm như anh!”



“Bạn học à? Bạn học cũng không phải giống đực sao? Bạn học ôm nhau thì không ân ái à? Tôi ghê tởm sao? Được, vậy cô không đáng ghê tởm sao? Cô ôm ôm ấp ấp một thằng khác sau lưng tôi thì không dơ bẩn à?”



Trong đôi mắt Lâm Việt Thịnh bùng lên lửa giận, sóng to gió lớn bắt đầu nổi lên.



Lời của hắn đầy cay nghiệt, giọng điệu thì mỉa mai.



“Quách Thanh Tú, cô còn tỏ ra trong sáng gì với tôi hả? Cô cho rằng mình là ai? Là tình nhân, tình nhân đó…”



Trong cơn nóng giận, Lâm Việt Thịnh nói ra lời ác độc nhất.



Quách Thanh Tú ngơ ngác, nước mắt chảy theo khóe mi rơi xuống, cô duỗi hai tay ra cố sức đánh Lâm Việt Thịnh.



“Tên khốn, tên khốn này, nếu anh không làm bẩn tôi thì tôi sẽ ở chung với anh sao? Tôi là tình nhân, là tình nhân đáng xấu hổ, tất cả là do anh gây ra, tên khốn kiếp…”



Trong khi hai người giằng co, Quách Thanh Tú dường như đã đụng vào máy móc gì đó trong túi quần Lâm Việt Thịnh, khiến nó vang lên tiếng bíp.



Lúc này, tiếng hô đầy kinh ngạc truyền tới: “Mau nhìn kìa, đó là cái gì?”



Người ngồi trên xe buýt, người qua đường, người chơi đùa trong công viên tất cả mọi người đều dừng bước.



Ánh mắt họ đều hướng về một phía.



Từ những hướng khác nhau trong công viên, có ngàn vạn quả bóng bay năm màu, cả màu hồng phấn đồng loạt bay lên trời. Toàn bộ đều là hình trái tim, đang bay về phía bầu trời bao la xanh thẳm.



Cảnh tượng hoành tráng chưa từng thấy, tất cả mọi người đều nhìn tới mức ngây người.