Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 51 : Đêm nay cô chỉ thuộc về tôi

Ngày đăng: 16:27 19/04/20


“Woa, lãng mạn quá đi, không biết ai làm tặng bạn gái đây nữa!”



“Có người đàn ông như vậy chắc chắn là một điều rất hạnh phúc!”



“Đúng vậy, người con gái may mắn kia nhất định cảm động đến lâng lâng trên mây mất...”



Tiếng bàn tán của người đi đường không dứt bên tai.



Trong ánh mắt tuyệt đẹp của Lâm Việt Thịnh chứa đầy sự châm biếm, giễu cợt nhìn Quách Thanh Tú, lần nữa lặp lại lời nói của người đi đường kia



“Người con gái may mắn kia nhất định cảm động đến lâng lâng trên mây...”



Quách Thanh Tú ngẩn ngơ, cô không còn giãy giụa nữa.



Cặp mắt trong veo nhìn Lâm Việt Thịnh, tức giận trong mắt dần chuyển thành nghi ngờ.



“Vừa rồi anh chạy đi làm mấy quả bóng bay này à?”



Lâm Việt Thịnh thu tay về, lấy ra một cái máy điều khiển từ trong túi, ném cái cạch xuống đất.



Dùng chân giẫm nát.



“Lãng mạn cái chó gì, toàn gạt người. Quách Thanh Tú cô vốn không có mắt nhìn, đối xử tốt hơn với cô cũng chả có tác dụng gì.”



Lâm Việt Thịnh lạnh lùng nói xong thì quay người rời đi.



Vóc dáng cao lớn của hắn nhanh chóng biến mất trong đám đông.



Quách Thanh Tú ngơ ngác nhìn hắn, rất lâu sau cô ngồi xổm xuống đưa tay nhặt lại máy điều khiển đã bị hắn giẫm nát kia.



Bên tai vẫn văng vẳng lời hắn nói.



Quách Thanh Tú cô vốn không có mắt nhìn, đối xử tốt hơn với cô cũng chả có tác dụng gì!



“Cô Quách, phải đổi thuốc rồi ạ...” Dì Nguyễn từ trong bệnh viện đuổi đến, đẩy theo xe đẩy của Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú đờ đẫn ngồi lên.



Dì Nguyễn thấy kỳ lạ hỏi: “Ủa, cậu chủ đâu? Lúc nãy còn nói đi làm bóng bay gì mà, sao giờ đến người cũng không thấy đâu rồi.”



Quách Thanh Tú nắm chặt gấu áo: “Dì Nguyễn, đẩy cháu về đi, cháu mệt rồi!”



Vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ, Dì Nguyễn nhìn một vòng cũng không thấy bóng dáng của Lâm Việt Thịnh đâu, bèn đẩy Quách Thanh Tú trở về phòng bệnh.



Vết thương ở chân của Quách Thanh Tú hồi phục lại rất nhanh, ở bệnh viện ba ngày thì xuất viện.



Chủ yếu là bệnh viện quá chán, Quách Thanh Tú ở lại không nổi nữa.



Cô rất ghét bầu không khí ở bệnh viện.



Từ sau ngày cãi nhau hôm đó, Lâm Việt Thịnh tức giận rời đi xong thì không hề đến nữa.



Chỉ là sau đó Dì Nguyễn lại lén kể: “Cô Quách, cô với cậu chủ cãi nhau sao? Tại sao cậu ấy luôn đến thăm cô vào lúc nửa đêm, đến nhìn một cái lại đi...”
Cầm điện thoại mở hòm thư ra chỉ thấy có một dòng tin nhắn, xưởng xe đạp Tây Tân Hồ!



Người gửi tin nhắn tất nhiên đã ẩn đi số điện thoại, không biết là ai gửi đến.



Là có ý gì đây?



Tây Tân Hồ là khu nội thành cũ, nơi đó đã bị chính phủ thu lại rồi, xưởng xe đạp cũng ở bên đó nhưng quan trọng hơn người đó rốt cuộc là ai?



Có lẽ là gửi nhầm người! Quách Thanh Tú tin tưởng bỏ qua tin nhắn đó.



Bữa sáng vô cùng phong phú, với sự kết hợp của hương vị Á Âu. Tuy nhiên, chẳng thấy bóng dáng của Lâm Việt Thịnh đâu.



“Cậu chủ nói sau này phải làm đa dạng khẩu vị hơn, để cô Quách ăn nhiều hơn một chút, thân thể đầy đặn lên!”



Quách Thanh Tú ngồi xuống ăn sáng.



Đang ăn thì điện thoại của Lâm Việt Thịnh gọi đến.



“Dậy rồi hả?”



“Ừm, đang ăn sáng...”



“Phải ăn nhiều vào đó, bằng không về nhà phạt em...” Giọng điệu của Lâm Việt Thịnh luôn kiêu ngạo như vậy.



“Ừm, ăn xong tôi muốn đến trường!” Quách Thanh Tú không thích sống ở đây, chẳng khác nào một nơi giam lỏng.



“Không cho đi, trước khi vết thương ở chân em hoàn toàn hồi phục thì ngoan ngoãn ở trong nhà đi...”



“Nhưng mà rất bí bách!”



“Bảo em ở lại thì ở lại đi, sao nói nhiều lời vô ích quá vậy...”



Lâm Việt Thịnh rống lên xong tắt luôn điện thoại.



Được rồi, dù sao cũng rảnh rỗi, Quách Thanh Tú chậm rãi ăn sáng, một bữa vẫn chưa ăn xong. Bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân.



Quách Thanh Tú ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng dáng Lê Hùng Việt từ bên ngoài bước vào, trong tay ôm thứ gì đó.



Quách Thanh Tú mở to mắt nhìn.



Lê Hùng Việt mở hộp giấy từ từ lấy đồ bên trong ra.



Một cái máy tính xách tay màu bạc.



Đây là!!



Đúng, đây là món quà của chị họ tặng cô trước đây. Từ khi Quách Thanh Tú đi Maldives, cái máy tính này cũng không biết tung tích.



Bây giờ tại sao lại quay về rồi?